Vì ngăn cản Sáng Thế Lục Hợp bùng nổ với lực lượng có thể hủy thiên diệt địa, Lâm Thanh đành phải đem nó phóng lên không trung. Chỉ có như thế mới có khả năng giữ được Đông Mộc thành và thân nhân của nàng.
Trong nháy mắt, Lâm Thanh đã kéo Sáng Thế Lục Hợp biến mất trong không trung, ít nhất cũng đạt tới độ cao ba ngàn thước. Cho dù với ma lực chín mươi tám cấp, lại trong tình huống Sáng Thế Lục Hợp không ngừng hấp thu ma lực tự thân của nàng, chuyện này cũng tuyệt đối không dễ dàng gì.
Trần Tư Tuyền mỉm cười nhìn Lâm Thanh đang bay lên cao, sau đó mới mềm nhũn ngã xuống. Nàng miễn cưỡng chống đỡ không để cho mình nằm vật ra đất, hơi thở hào hển đứt quãng, ma lực ba động hỗn loạn không ngừng.
Cảnh giới của nàng tuy đạt yêu cầu nhưng tu vi lại quá kém. Việc ngưng tụ ra Sáng Thế Lục Hợp cơ hồ đã hao phí tất cả lực lượng của nàng. Sự tiêu hao ma lực của nàng thậm chí còn vượt xa lúc Cơ Động bị trọng thương khi trước.
Thế nhưng đối với nàng mà nói, hết thảy điều này là hoàn toàn đáng giá. Nàng dù sao cũng không được như Cơ Động, có cực hạn song thuộc tính, hơn nữa còn đột phá Bát quan, lại có thêm hai ma thú cường đại làm trợ thủ. Đối mặt với Lâm Thanh còn cường đại hơn Lâm Nhất Lỗi, nàng chỉ có thể làm được đến mức độ như vậy, hết sức trì hoãn thời gian cũng như tiêu hao ma lực của Lâm Thanh nhằm tạo cơ hội cho Cơ Động.
Giờ này khắc này, trong lòng Trần Tư Tuyền không ngừng sinh ra một cảm giác vô lực, nàng thật sự hoài niệm đến lực lượng cường đại của bản thân hay chính là của Liệt Diễm khi trước. Thần cấp! Không biết đến lúc nào hoặc biết có cơ hội nào để khôi phục lại hay không.
Cảm giác suy yếu mãnh liệt làm Trần Tư Tuyền bủn rủn toàn thân, phải liên tục hít sâu vài lần, điều chỉnh ma lực ba động trong cơ thể mới cảm thấy thư thái hơn đôi chút. Chỉ có điều tất cả Mộc thuộc tính ma lực trong không khí lúc này đã bị Sáng Thế Lục Hợp hấp thu sạch sẽ. Nàng muốn khôi phục lại ma lực cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Trần Tư Tuyền lấy ra một khối tinh hạch từ trong trữ tồn ma khí rồi hấp thu ma lực trong đó, đồng thời từ từ di chuyển tới bênh cạnh Cơ Động. Mà lúc này trong không trung đã không còn thân ảnh của Thái Trùng miện hạ.
Đại Diễn Thánh Hỏa Long và Thực Nhật Phượng Hoàng tự nhiên cũng sẽ không ngăn cản Trần Tư Tuyền. Thực Nhật Phượng Hoàng Hỏa Nhi nghiêng đầu nhìn thẳng vào nàng, mặc dù nó không nhận ra hình dáng bên ngoài của Trần Tư Tuyền, nhưng cảm giác hiền hoà, thân thiết quen thuộc vẫn còn đó. Ma thú ở phương diện này luôn mẫn cảm hơn xa loài người, nhất là Hỏa Nhi còn nhận được chỗ tốt từ bổn mạng Hồng Liên của Liệt Diễm.
Trần Tư Tuyền đi đến sau lưng Cơ Động rồi đứng lại, Vĩnh Hằng Chi Khải trên người cũng chậm rãi giải trừ, cứ như vậy liền khép hờ đôi mắt, yên lặng hấp thu Mộc thuộc tính ma lực của viên tinh hạch trong tay.
Đối với Ma sư bình thường, việc khôi phục ma lực thông qua hấp thu năng lượng của tinh hạch ma thú vô cùng hữu hiệu, nhưng nhóm người Cơ Động lại không phải là những Ma sư bình thường. Trừ phi là tinh hạch của thập giai ma thú mới có thể giúp họ bổ sung cực hạn ma lực, còn những tinh hạch khác cũng chỉ như muối bỏ biển, bởi năng lượng sau khi được hút vào trong cơ thể, áp súc lại thành cực hạn là vô cùng ít ỏi. Dù có là tinh hạch của ma thú cấp tám, cấp chín cũng giống như nhau, có tác dụng hết sức hạn chế.
Đang lúc này, một nguồn ma lực ba động mãnh liệt đột nhiên bùng nổ trong không trung. Mỗi người tại đương trường đều có thể cảm giác được nguồn ma lực đó bộc phát từ nơi xa thẳm nhưng uy lại vô cùng dữ dội.
Phảng phất cảm nhận được tâm ý của Trần Tư Tuyền, Cơ Động đang chìm trong trạng thái tu luyện liền chậm rãi mở mắt ra, từ từ đứng lên.
- Cơ Động, chúng ta hợp lực.
Thanh âm êm ái của Trần Tư Tuyền truyền đến từ sau lưng Cơ Động.
Cơ Động khe khẽ gật đầu, chậm rãi thu hồi thần Thần Hỏa Thánh Vương Khải vào trong cơ thể, đồng thời mở rộng đôi cánh phía sau lưng.
Trần Tư Tuyền lặng lẽ tiến lên một bước, thân thể mềm mại không hề e ngại dán chặt trên lưng Cơ Động. Trong nháy mắt khi thân thể hai người vừa tiếp xúc, mặc dù Cơ Động lúc này thương thế chưa lành, lại phải đối mặt với nguy cơ sinh tử tồn vong, nhưng cả hai đều cảm thấy toàn thân không kiềm chế được mà thoáng run rẩy.
Thân thể Trần Tư Tuyền vô cùng mềm mại, ôn nhuận sảng khoái, bộ ngực co dãn đàn hồi dán trên lưng Cơ Động. Nàng ôm chặt lấy Cơ Động, tựa hồ như muốn hòa thành một thể với hắn, nụ cười ngọt ngào nở bừng trên mặt.
Trần Tư Tuyền có vóc người thon dài, nhỏ nhắn hơn Cơ Động rất nhiều. Lúc này dán chặt trên lưng hắn, nàng hoàn toàn được thân thể hắn che chắn phía trước.
Vĩnh Hằng Chi Khải một lần nữa cuộn tròn, đem thân thể hai người bọn họ hoàn toàn bao bọc vào bên trong. Chưa hết, sau khi Vĩnh Hằng Chi Khải vừa ôm trọn lấy bọn họ, một tầng quang mang đỏ sậm chợt bùng phát, len lỏi từ khắp khe hở của Vĩnh Hằng Chi Khải chui ra ngoài, phảng phất như một tầng chất lỏng bao trùm lấy Vĩnh Hằng Chi Khải. Đó chính là Thần Hỏa Thánh Vương Khải của Cơ Động. Hai cánh sau lưng Cơ Động cũng từ từ vươn rộng, hòa hợp thành nhất thể với Vĩnh Hằng Chi Khải.
Hiệu quả của Dung Hợp Thần Thuật được Cơ Động phát huy vô cùng nhuần nhuyễn. Sự nhuần nhuyễn vốn là một kỹ năng trọng yếu đối với Ma Sư, riêng Cơ Động đã đẩy nó lên đến mức thần kỳ.
Trần Tư Tuyền đã không còn chút ma lực nào để phụ trợ, nhưng linh hồn lực của nàng vẫn cường đại như trước, do đó mới hoàn mỹ dung hợp linh hồn cùng Cơ Động, giúp linh hồn hai người thăng hoa. Đó cũng là nguyên nhân khiến Cơ Động có thể đồng bộ điều động Vĩnh Hằng Chi Khải, dùng Dung Hợp Thần Thuật tạm thời sử dụng đồng thời cả hai bộ áo giáp. Điều đó chẳng những làm phòng ngự của bọn họ đạt đến một tầng thứ mới, mà còn giúp ma lực của Cơ Động dung hợp cùng với lực lượng của thần khí Vĩnh Hằng Chi Khải, tăng phúc mạnh mẽ cho Hỏa thuộc tính ma lực của hắn, tốc độ khôi phục ma lực cũng được đề thăng gấp nhiều lần.
Cơ Động nâng cao đôi tay lên trước ngực, cho tới giờ khắc này, hắn cũng không có ý định chạy trốn. Bị một cường giả Ma sư chín mươi tám cấp đuổi giết, ngươi liệu có trốn nổi không? Thà toàn lực liều mạng may ra còn có chút sinh cơ.
Cơ Động chậm rãi ép chặt hai lòng bàn tay vào nhau nơi trước ngực. Từ nơi ngực hắn, bạch sắc quang mang từ từ khởi động, ngưng tụ thành một hạt châu nhũ bạch sắc. Thân thể hoàn toàn kết hợp khiến linh hồn dung hợp của hai người đạt đến trình độ hoàn mỹ nhất, giúp hắn có thể cảm ứng nguyên tố ma lực tăng lên tới cực hạn, lại thông qua Hỗn Độn Hỏa ngưng tụ thành Hỗn Độn Châu. Nhất thời Hỏa nguyên tố trong không khí giống như trăm sông đổ về biển, hội tụ hoàn toàn vào Cơ Động. Hiện tại đã không kịp chữa thương, hắn chỉ có thể tạm thời đem thương thế áp chế, chờ vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt rồi mới tính.
Hành động của Trần Tư Tuyền không chỉ là tạm thời dẫn dụ Thái Trùng miện hạ Lâm Thanh rời đi, tạo cho hắn một khoảng thời gian dài để khôi phục ma lực, đồng thời Sáng Thế Lục Hợp cũng hấp thụ một đại lượng ma lực của Lâm Thanh.
Cực hạn ma lực khiến cho Mộc hệ ma lực không còn tồn tại trong không khí, cắt đứt nguồn năng lượng bổ sung cho Lâm Thanh, có thể nói là suy yếu đối thủ trên diện rộng. Dưới tình huống như vậy, hắn và Trần Tư Tuyền liên thủ cũng không phải là hoàn toàn không có cơ hội.
Ngay khi Cơ Động đang hấp thu Hỏa nguyên tố trong không khí thì một tiếng rống giận chợt vang lên cuồng nộ trong không trung. Quang mang xanh thẫm chợt lóe lên rồi rơi xuống trên ngọn Địa Ngục Ma Thụ trong diễn võ trường.
Lâm Thanh lộ ra vẻ rất khó coi, y phục trên người tổn hại toán loạn, mái tóc bạc rối bù, hơi thở cũng trở nên nặng
nề hơn trước.
Sáng Thế Lục Hợp của Trần Tư Tuyền mang lại phiền phức còn vượt quá sức tưởng tượng của Lâm Thanh. Sáng Thế Lục Hợp nổ tung mà không hề có dấu hiệu báo trước khiến Lâm Thanh trở tay không kịp. Nếu như không phải tu vi của nàng thật sự quá cao, e rằng đã nguy hiểm đến tính mạng. Trần Tư Tuyền tuy ma lực không đủ để phát huy Sáng Thế nhưng sự xảo diệu cùng với ngàn vạn năm kinh nghiệm của nàng cũng đủ khiến vị Thái Trùng miện hạ ăn quả đắng.
- Tốt, rất tốt.
Lâm Thanh giận quá thành cười:
- Quả nhiên là nữ nhân hướng ngoại, nếu cấp cho các ngươi hai mươi năm thời gian, chắc chắn thế giới này sẽ là thiên hạ của các ngươi. Không hổ là Thiên Can thánh đồ, quả nhiên lịch sử ghi nhận không sai, mỗi một thời đại Thiên Can thánh đồ đều nhân trung chi long. Ngươi tuy tu vi còn kém xa ta mà trong tình huống đó lại có thể khiến ta bị thương không nhẹ, hơn nữa còn tiêu hao đến bảy thành ma lực. Dù có là các cường giả Chí tôn đương thời cũng chưa chắc có thể làm được. Thế nhưng các ngươi cho là ba thành ma lực còn lại của ta không thể làm gì các ngươi sao?
Một màu trắng nhàn nhạt kỳ dị chợt xuất hiện xung quanh Lâm Thanh. Vừa thấy tầng quang mang màu trắng ấy, ánh mắt Cơ Động nhất thời trở nên ngưng đọng. Bằng vào linh hồn lực cường đại vượt xa Lâm Thanh, hắn liền có thể cảm giác được màu trắng đó không phải là Hỗn Độn Lực, mà là một loại lực lượng kỳ dị nào đó hắn chưa từng biết đến.
Chẳng lẽ là Ma Vực? Ma Vực của một Chí Tôn cường giả chín mươi tám cấp mạnh mẽ tới trình độ nào là điều hắn có thể tưởng tượng được. Nhưng chỉ sau một khắc, Cơ Động liền biết mình đã phán đoán sai. Đó cũng không phải là Ma Vực.
Bạch quang nhàn nhạt đó không phải là dùng để công kích, cũng không phải là dùng để phòng ngự, mà lại chậm rãi sát nhập vào Địa Ngục Ma Thụ dưới chân Lâm Thanh, rồi biến mất tăm mất tích.
Một màn quỷ dị chợt xuất hiện trước mắt mọi người. Địa Ngục Ma Thụ lúc trước còn sống dở chết dở, vậy mà sau khi được bạch quang thấm vào liền giống như được uống thuốc kích thích, vừa kịch liệt run rẩy vừa nhanh chóng khôi phục lại thân thể bị tàn phá. Tốc độ sinh trưởng nhanh đến nỗi có thể quan sát rõ ràng bằng mắt thường, trong nháy mắt đã khôi phục đến trạng thái đỉnh phong lúc trước.
Lâm Thanh cầm trên tay một cành cây dài chừng bốn thước, toàn thân xanh biếc, phía trên có chín đóa hoa màu trắng. Đó không phải là Ất Mộc Đồ Đằng - Lục Hợp Hoa. Cơ Động cẩn thận nhìn chăm chú một lúc, trong lòng đột nhiên nghĩ đến tên một loài hoa, liền không nhịn được mà bật thốt lên:
- Anh túc. Đây là hoa anh túc?
Lần này, đến phiên Lâm Thanh kinh ngạc:
- Ngươi thế nhưng lại nhận ra đây chính hoa anh túc?
Sắc mặt Cơ Động ẩn đằng sau mặt nạ bỗng trở nên khó coi không ít. Hắn rõ ràng cảm giác được chín đóa hoa anh túc kia tràn đầy sắc thái sinh mệnh kỳ dị. Nói cách khác, chín đóa hoa này có sinh mệnh của riêng mình, cũng giống như Địa Ngục Ma Thụ kia vậy, chúng đều là ma thú, hơn nữa còn là ma thú rất cường đại. Một nhành cây đơn giản như vậy không ngờ lại là ma thú đồng bạn của Lâm Thanh, đồng thời cũng là vũ khí của nàng.
- Đây chính là ma thú của ta - Tuyệt Luyến Anh Túc. Ngươi có phải hay không rất muốn biết tác dụng của nó? Nó nhìn qua mềm mại như vậy sao lại trở thành ma thú của ta? Nó không thể phòng ngự, cũng không thể giúp ta công kích, lại càng không thể giúp ta phi hành, nhưng ta có thể nói cho ngươi biết cho dù là ma thú cường đại nhất trong thiên hạ cũng cũng phải run sợ khi nhìn thấy nó. Ngàn vạn lần không nên dính đến Anh Túc của ta, bất cứ sinh vật nào bị quang mang của nó chiếu trúng, lập tức sẽ thành nô lệ của nó và cũng chính là nô lệ của ta.
Nhìn thẳng vào chín đóa hoa Anh Túc, trong ánh mắt Lâm Thanh thậm chí còn lộ ra vẻ si mê cùng cực. Quang mang của Tuyệt Luyến Anh Túc phát ra trong phạm vi không quá lớn, đường kính chỉ chừng một thước. Quang mang rót vào Địa Ngục Ma Thụ lúc trước chính là quang thải của nó.
Tuyệt Luyến Anh Túc - loại thực vật hệ ma thú này đừng nói là Cơ Động, cho dù là Liệt Diễm cũng chưa từng nghe nói đến.
Nhưng hoa Anh Túc đại biểu cho cái gì thì Cơ Động hiểu rất rõ. Nó là chính là nguyên liệu bào chế ma túy a! Thông qua những lời của Lâm Thanh, hắn đã hiểu phần nào. Quang mang trên Tuyệt Luyến Anh Túc cũng chẳng khác nào ma túy. Nó khiến mọi sinh vật đâm ra nghiện ngập, sau đó mới bị Lâm Thanh khống chế. Quả nhiên là thực vật ma thú độc đáo. Thái Trùng miện hạ và Công Tào miện hạ thế nhưng lại có ma thú cường đại đến thế, quả thực là một đối thủ khó gặm.
Lâm Thanh tựa hồ cũng không gấp gáp động thủ. Trong không khí mặc dù không có Mộc thuộc tính ma lực nồng đậm, nhưng nàng vẫn cảm thụ được khí tức của Tuyệt Luyến Anh Túc trong tay.
- Ah, đúng rồi! Còn có một điều ta quên nói với các ngươi. Phàm là bất cứ sinh vật nào thần phục với dưới Tuyệt Luyến Anh Túc của ta đều có thể dùng sinh mệnh lực làm đại giá, đánh đổi lấy thực lực đại tăng trong một thời gian ngắn. Địa Ngục Ma Thụ là như thế, lão thái bà ta đây cũng là như thế. Đồng thời, nó còn có tác dụng xóa sạch tất cả đau đớn. Đến thời điểm vạn bất đắc dĩ, ta thậm chí có thể dùng nó để đoạt lấy sinh mệnh lực của chồng ta. Nhưng một khi làm như thế, Nhất Lỗi chỉ có thể sống thêm năm năm nữa mà thôi. Nó là ma thú đồng bạn của ta, ta có thể khiến nó không cách nào nở hoa trong vòng một năm, đem thực lực của mình tăng lên tới Thánh cấp. Mặc dù chỉ có thể tăng lên trong thời gian ngắn ngủi mười phút đồng hồ, nhưng chỉ trong mười phút đó, ta bóp chết các ngươi cũng như bóp chết hai con kiến vậy. Ta sẽ không cấp cho các ngươi bất cứ cơ hội nào, mà cho dù là có thì các ngươi cũng chẳng có may mắn lần thứ hai nữa đâu. Bất luận vừa rồi các ngươi lựa chọn chạy trốn hay hiện tại lựa chọn cùng ta tiếp tục chiến đấu, kết quả cũng sẽ không hề thay đổi. Dưới sự phụ trợ của Tuyệt Luyến Anh Túc, hết thảy mọi chuyện đều không có ý nghĩa.
Trong lúc nàng đang nói, đôi mắt Lâm Thanh đã lặng lẽ chuyển sang màu đỏ sậm, Âm Dương Miện trên đỉnh đầu cũng theo đó mà phát sinh biến hóa.
Vốn nguyên bản là Âm miện đen nhánh và cửu quan sáng lòa, nay miện hoàn trên đầu nàng lại xuất hiện thêm một khỏa tinh miện giống hệt với bốn tinh miện hiện có. Chúng hội tụ lại thành nhất thể, hóa thành một tia sáng phóng thẳng lên cao. Từ cửu quan cũng phóng ra chín tia sáng hô ứng, toàn bộ mười đạo quang mang xanh thẫm cứ như vậy mà ngưng tụ thành hình trên đỉnh đầu Lâm Thanh.
-o0o-