Thật sự trong lòng tôi vẫn còn một chút sợ hãi, nhưng cơ thể lại phản ứng một cách vô thức đón nhận thuốc, tôi uống cạn đến giọt cuối rồi nhìn Dược sư phụ:" tôi lựa chọn tin tưởng ông".
Ông ấy ban đầu có chút bất ngờ sau đó lại lớn tiếng cười:" cậu không sợ sao? "
Tôi dùng sức lắc đầu.
Tôi thoáng thấy trên mặt của ông thấy thoáng vẻ cười khổ, tôi dự định an ủi nhưng kì thực không có cách nào.
Lúc này ông ấy im lặng còn tôi thì chẳng nói, chỉ ngồi đó lặng lẽ quan sát xung quanh.
Căn nhà này chỉ 60m vuông mọi vật trong nhà được bày trí gọn gàng còn có vẻ rất bắt mắt, từ bức tranh vẽ Chung Quỳ bắt ma đến những đồng tiền được treo trước cửa, mọi thú đều...!Khoan đã trên bức tranh lúc nãy là Chung Quỳ bắt ma giờ phút này tiểu quỷ trên tranh lại triệt để biến mất.
Tôi dùng hai tay xoa mắt để tránh trường hợp mình bị hoa mắt mà nhìn kỹ lại một lần nữa, lần này tôi xác định mình không hề hoa mắt, tiểu quỷ kia lại đột nhiên biến mất như vậy?
Tôi run rẩy chỉ tay về bức ảnh lớn tiếng gọi:" Dược...Dược sư phụ"
Dược sư phụ quay sang rồi nhìn về hướng tôi chỉ nói:" bức tranh làm sao? "
Tôi trong lòng có chút sợ hãi mà run rẩy nói:" tiểu quỷ trong tranh đột nhiên...đột nhiên biến mất rồi"
Ông ấy đi đến gần bức tranh cẩn thận nhìn:" bức tranh này vốn dĩ từ đầu không có tiểu quỷ, chỉ có mỗi Chung Quỳ lão nhân thôi"
Tôi hoàn toàn bất ngờ trước lời nói của ông ấy, tôi xác định chắc chắn mình không lầm, thật sự là vậy, ban đầu trên bức tranh là Chung Quỳ lão nhân cầm xích sắc chói một tiểu quỷ nhưng điều kỳ lạ là tiểu quỷ này không có mặt, nói rõ hơn là mặt nó tựa như một tờ giấy phẳng lì không mắt không mũi càng không có miệng.
Vừa nghĩ tới, tôi đã đổ mồ hôi lạnh, một mực lạnh đến gót chân, đây có thể là có ngụ ý gì đó? Ngụ ý là gì thì tôi vẫn chưa rõ.
Dược sư phụ phất phất tay nói:" đừng nghĩ ngợi lung tung có thể cậu đã hoa mắt, nào cậu đứng dậy được rồi, coi như mọi thứ đã bình phục"
Tôi nghe theo lời của ông ấy từ từ đứng vậy, quả nhiên cơ thể đã được bình phục hoàn toàn, tôi cúi đầu cung kính ông ấy và nói:" đa tạ người, cháu có thể trả cho ông những gì"
Ông ấy hớp một ngụm trà sau đó lắc đầu nói:" không cần, cậu cứ về đi".
Tôi do dự hồi lâu không biết làm gì nhưng cung kính không bằng tuân lệnh, tôi tạm biệt Dược sư phụ và quay về nhà.
Đêm hôm ấy nằm trên giường tôi suy nghĩ rất nhiều, nhưng điều làm tôi sợ nhất là nữ quỷ kia lại xuất hiện, cứ thế tôi trằn trọc không thể nào yên giấc nên đành bật dậy bước đến bên cửa sổ, ánh trăng lúc này mông lung tỏa sáng, ánh sáng đủ chiếu rọi toàn bộ khung cảnh ngoài cửa sổ, khiến tôi có thể quan sát xung quanh một cách tốt nhất, thật sự mấy tháng nay tôi rất mệt mỏi mọi thứ cứ thế bao trùm lấy tôi như một lời nguyền được định sẵn chỉ có hôm nay tôi mới thật sự thoải mái đường đường chính chính ngắm trăng thưởng trà.
Ánh trăng hôm nay có lẽ đẹp hơn mọi hôm, hay nói khác hơn ánh trăng hôm nay như ngụ ý chúc mừng tôi đã qua khỏi kiếp nạn, vừa nghĩ tới tôi lại thấy mình có phần thoải mái hơi nên nhẹ nhàng mỉm cười hớp một ngụm trà
" gầm.
" bỗng nhiên một trận gió kéo đến làm cửa sổ đóng sầm lại, tôi giật mình một cái rồi bất giác lùi lại phía sau vài bước.
" thiếu gia" bên ngoài phòng có tiếng gọi vọng vào, lúc này tôi chợt ngớ người nhìn về phía cánh cửa, quái lạ đêm khuya vậy còn có người gọi tôi đây là có ý gì? Tôi lúc đó thật sự không nghĩ nhiều cứ thế trực tiếp mở cửa, bên ngoài lúc này không một bóng người mọi thứ đều yên tĩnh như vậy.
" chắc có người tính chơi mình mà" tôi tự lẩm bẩm một mình, nhìn quanh một lượt sau khi đã xác định không có ai tôi mới lùi lại đóng sập cửa.
Nghĩ nhiều cũng chẳng làm được gì thôi thì tôi nên lên giường ngủ sớm để mai có tinh thần giải quyết mọi việc, tôi đặt lưng xuống giường từ từ nhắm mắt cứ thế chìm sâu vào giấc ngủ lúc nào cũng không biết.
" thiếu gia, thiếu gia, thiếu gia" chưa đến nữa canh giờ ngoài cửa lúc này lại truyền đến tiếng gọi nhưng lần này có vẻ gấp gáp hơn còn kèm theo tiếp đập cửa liên tục.
Tôi bật dậy đến mở tung cửa lớn tiếng quát:" ồn ào gì? "
Không một lời đáp trả, tôi lúc này lửa giận đùng đùng quyết định tìm hiểu một phen.
Tôi dựa vào ánh trăng mờ ảo đi một vòng quanh nhà, lúc này ai cũng đang say giấc ngoại trừ tiếng ngái ngủ thì chẳng còn tạp âm nào khác, tôi đi đến bên cửa chính nhìn một chút khi xác định không thấy ai tôi mới xoay người lại lúc này tôi giật bắn mình không ngừng rung sợ lùi lại phía sau suýt chút ngã quỵ.
Trên cây hòe trước mặt tôi có một hình dáng cô gái đang ngồi trên cành cây nhưng thật sự hình ảnh đó vừa ẩn vừa hiện tựa như ảo giác.
Cơ thể cô ấy cứ thế theo gió đung đưa sau một hồi bất giác lao về phía tôi.
"aaaa" tôi hốt hoảng hét lên một tiếng rồi trực tiếp gục mặt vào hai tay cơ thể bất ngờ run lên cầm cập.
" cô đi đi, tôi xin cô tôi và cô nước sông không phạm