Cô ấy đón nhận rồi mặc vào chúng tôi tiếp tục đi.
Phút chốc đã đến nhà, tôi rất biết lễ giáo nên chỉ đứng trước cửa và nói:" vậy tôi về trước cô vào nhà nghỉ đi"
Ai biết tôi vừa quay lưng cô ấy lại gọi tôi:" anh không muốn vào nhà uống chút trà gừng cho bớt lạnh à, dù sao thì ngoài trời vẫn đang mưa".
Tôi quay lưng lại thì bắt gặp ánh mắt đó, ánh mắt dịu dàng đến nỗi người đối diện có thể mềm nhũn tay chân, tôi lại ngại ngừng nói:" như vậy không hay lắm".
Cô ấy lắc đầu bảo:" không sao, vào nghỉ một chút bao giờ hết mưa hẵng về".
Tôi lưỡng lự một hồi cũng đồng ý vào nhà.
Tôi ngồi trước bàn cẩn thận rót cho mình một ly rồi cho cô ấy một ly.
Cô ấy đón lấy ly trà hớp một ngụm rồi nhìn tôi:" tôi phải đi thay đồ, anh cứ ngồi đây nghỉ"
Tôi gật đầu.
Cô ấy bước vào phòng thay đồ, còn tôi thì ngồi đó quan sát căn nhà bày trí rất là đơn giản và gọn gàng đúng là nhà nữ nhi sẽ có khác biệt.
Khoảng nữa canh giờ sau vẫn chưa thấy cô ấy ra, tôi cũng thấy trời đã khuya nên bước ra khỏi nhà quan sát bên ngoài, ngoài trời vẫn cứ mưa ngày một lớn, cứ như vậy có khi tôi phải qua đêm ở đây.
Lẩm bẩm xong tôi đóng cửa vừa quay người lại thì đập vào mắt tôi là hình ảnh một cô thân mặc giá y tóc dài ngang lưng.
" anh nhìn tôi xem, tôi có đẹp không"
Tôi ngước mắt lên nhìn cô ấy nhưng ai biết được giờ phút này trước mặt tôi là không còn là cô gái diễm lệ thấy vào đó là một nữ quỷ không có mặt.
Cả người tôi tê cứng như có một dòng điện chạy dài từ não đến tận đầu lưỡi khiến tôi không thể nào thốt nên lời.
Nữ quỷ rõ ràng không có mặt nhưng lại cất tiếng cười khiến cho tóc gáy của người đối diện đều dựng lên hết.
" hừ đàn ông các ngươi chỉ thích dung mạo diễm lệ, vậy hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy nhan sắc càng đẹp thì càng nguy hiểm haha"
Nói rồi đèn trong nhà vụt tắt, tôi không còn thấy gì chỉ thấy cổ bỗng nhiên rất đau, hơi thở như cạn kiệt sau đó cảm giác như nữa phần hồn phách bị mất đi nhưng may là tôi vẫn còn sống, tôi dùng hết sức bình sinh chạy về nhà.
Khi vừa bước chân qua khỏi cửa chính thì bản thân tôi như thể bị ma nhập đầu óc quay cuồng cử chỉ bất thường, tôi chỉ có thể nhớ một xíu là suy nghĩ lúc đó của tôi chính là bị ma nữ khống chế, cô ấy không ngừng nói bên tai tôi:" lấy ta làm vợ, lấy ta làm vợ ".
tui chẳng nhớ nổi những chuyện sau đó nữa.
Sau khi nghe Châu thiếu gia kể lại toàn bộ quá trình sự việc tôi cảm thấy có chút mơ hồ cũng chẳng rõ mưu đồ của nữ quỷ kia là gì? nhưng điểm đáng nghi nhất là vị pháp sư kia thật sự có ý tốt muốn giúp Châu thiếu gia không hay chỉ là lợi dụng mưu lợi.
Trong lòng tôi có chút không yên, loại cảm giác như dự báo trước điều không lành nên đứng dậy nói:" Chúng ta đi tìm lão thầy pháp đó trước để hỏi rõ nguồn cơ"
Ông nội nhìn tôi với anh mắt suy tư sau đó nghĩ kỹ lại liền gật đầu:" ngày mai xuất phát "
Châu phu nhân đứng dậy bày tỏ lòng cảm ơn với chúng tôi, điều này càng khiến tôi tự trách bản thân mình vì Châu thiếu gia chẳng sống được mấy ngày nữa, việc cấp bách trước mặt là phải tìm ra cách cứu cậu ấy và nguồn cơ sự việc.
Sau khi từ biệt Châu phu nhân tôi và ông nội về nhà, Tô Nhi một mực từ chối việc ở lại nha tôi dùng bữa bởi vì cô ấy có một số việc cần làm nhưng cụ thể là việc gì thì tôi không rõ, sau một hồi lưỡng lự tôi đưa cho Tô Nhi một lá bùa bình an:" Em cầm lấy đi, anh sợ mai có việc gì đó làm tổn thương em anh sẽ hối hận"
Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ rồi bật cười:" chỉ là đi tìm người thôi có việc gì mà tổn thương em chứ"
Cũng đúng sự việc chỉ cỏn con tại sao tôi phải nghĩ nhiều như vậy, hazz có thể thần hồn nát thần tính, nhưng tôi vẫn muốn đưa lá bùa này cho cô ấy nên nói:" em giữ đi, coi như đây là thành ý của anh"
Cô ấy đón lấy lá bùa mỉm cười nhìn về phía tôi:" cảm ơn"
Sau khi cô ấy rời đi thật xa tôi mới yên lòng đi vào nhà, nhưng không hiểu tại sao trong lòng tôi cứ có gì đó không yên, loại cảm giác khiến người ta thấy bồn chồn thấp thỏm.
Hôm sau, như dự tính chúng tôi đi đến thôn Nguyên Hoàn rất sớm từ cổng thôn nhìn vào thì có thể thấy rõ thôn này rất ít người sống, lại nằm