Đến khi trời sáng sương sớm như thể một cái lọng lớn bao trùm lấy cả thôn Nguyên Hoàn, nhưng điều kì lạ là mọi người trong thôn này ít nhất cũng vài chục nhân khẩu nhưng mặt trời đã điểm vẫn không có ai bước ra khỏi cửa.
Tôi đem thắc mắc trong lòng hỏi ông:" ông nội người dân ở đây không thích ra đường vào lúc trời sáng sao?
Ông không vội trả lời chỉ đứng nhìn về phía con gà trống đang đứng trên đống rơm, nó như thể bị mất phương hướng lúc quay vào nhà đôi khi lại quay ra cửa nó cứ lặp đi lặp lại rất nhiều lần.
Ban đầu tôi còn nghĩ con gà này nhất thời bị mất phương hướng nhưng đến khi nó lặp lại động tác đó nhiều lần tôi đã biết chắc chắn có điềm báo không lành gì đó.
Thời khắc này đôi mắt ông nội hằn lên những tia máu rõ rệt, ông nhanh chóng bảo tôi gọi lão mù và Tô Nhi đến:" gọi 2 người họ tới đây nhanh "
Chưa đợi tôi phản ứng kịp hai người họ đã ra đến cửa từ lúc nào mà chính tôi cũng không hay biết, Lão Mù không nói chỉ lặng lẽ đứng đó còn Tô Nhi thì nhanh trí chỉ tay về phía cửa nói lớn:" Ông Chung nhìn xem mặt trời không lên nữa, sương mù càng ngày càng dày đặc hơn, chuyện này là thế nào?"
Ông nội như hiểu ra điều gì đó mà buộc miệng thốt lên:" Kim Kê Vô Hướng, Nhật Nguyệt đảo lộn"
Lão Mù cũng tiếp lời ông nội bằng cách lắc đầu thở dài:" Oán Khí quá nặng"
Tôi cơ hồ không thể hiểu nổi lời nói của hai người họ nên liền hỏi ông:" Kim Kê Vô Hướng, Nhật Nguyệt đảo lộn là gì hả ông?"
Ông nội nhìn tôi một cái xong quay về hướng cửa nói:" Kim Kê Vô Hướng, Nhật Nguyệt đảo lộn là một dị tượng từ thời xa xưa, người ta truyền tai nhau ở đâu có người chết oan tích tụ Oán Khí cực nặng họ sẽ có khả năng Đảo lộn Nhật Nguyệt làm cho gà trống mất đi phương hướng lâu dần sẽ hút hết dương khí vốn có ở đây khiến cho Âm Dương mất cân bằng.
Người làm ra chuyện này chắc chắn oán khí rất nặng, và còn ở rất gần chúng ta".
Lão Mù vừa phì phà điếu thuốc vừa nói:" Trong thôn này chỉ có một người chết gần với thời gian xuất hiện dị tượng là Dược sư phụ, rất có khả năng đây là oán khí của lão Dược"
Ông nội trầm ngâm rất lâu sau lời nói của Lão Mù:" là ông ấy tích tụ oán khí, nhưng nếu nói về thời gian trong vòng 3 ngày mà có thể tích tụ oán khí mạnh đến vậy, chắc hẳn không đơn giản như chúng ta nghĩ đâu"
Lão Mù vùi điếu thuốc đang cháy phân nữa vào đất và nói:" chúng ta đến mộ phần ông ấy một chuyến, đợi khi mặt trăng vừa lên là có thể đi rồi"
Tôi và Tô Nhi cũng nhất trí sẽ đi theo Ông nội và Lão Mù, tuy bản thân tôi có chút sợ hãi nhưng vì cứu Châu thiếu gia và làm rõ việc Ngân Hương xuất hiện cứu tôi trước đó dù có sợ hãi đến tột độ tôi cũng sẽ đi cùng họ.
Hiện tại tôi cũng có khác gì một Quỷ Hồn, bán Quỷ như tôi có gì phải sợ chứ?
Chúng tôi nhanh chóng thu dọn những vật dụng cần thiết rồi lên đường đến mộ phần của Dược sư phụ.
Phải nói thời khắc này hai bên vệ đường như dị cảnh nhân gian nếu như người khác lần đầu gặp