Tôi và Tô Nhi cùng chạy về phía bìa rừng không lâu sau đó từng đợt gió lớn cứ ồ ạt kéo về.
Tiếng quạ kêu hoà lẫn vào tiếng va chạm của cành cây như thể có những quỷ hồn muốn vượt khỏi quỷ môn quan mà đến với trần thế.
Khung cảnh xung quanh bìa rừng lúc này thập phần quỷ dị khiến tôi và Tô Nhi không khỏi rùng mình vài cái.
Gió lạnh thổi rất lâu sau đó mới ngừng lại, tôi nhìn về phía ông nội ở nơi đó phát ra một làn khói màu xanh quỉ dị điều kì lạ hơn là làn khói xanh chỉ tụ lại một chỗ không bay đi đâu cả.
Tôi quay sang hỏi Tô Nhi:" làn khói xanh đó là gì vậy?"
Tô Nhi lắc đầu nhín vai một cái:" em cũng không biết, chỉ là nhìn nó rất quỷ dị, bên trong như thể nhốt rất nhiều Oan Hồn đang cố gắng phá tan phong ấn vậy"
Tôi cũng đồng ý với quan điểm này của Tô Nhi bởi làn khói xanh ấy liên tục rung chuyển rất mạnh nhưng đến cuối cùng nó chỉ có thể tụ tán lại một chỗ.
Trong lúc tôi vừa suy nghĩ vừa nhìn về phía ông nội thì bị Tô Nhi làm cho hốt hoảng.
Tô Nhi chỉ tay về phía hàng cây bìa rừng:" nhìn kìa...nhìn kìa Tử Lăng có rất nhiều người đang tiến về phía chúng ta"
Sau tiếng nói của Tô Nhi tôi mới định thần nhìn lại trời ạ! Đúng thật là có rất nhiều bóng đen đang lần lượt tiến về phía chúng tôi mà trong tay những bóng đen ấy đều cầm theo lồng đèn trắng và phía sau có vô số hình nhân giấy miệng đỏ tươi cười, nhưng có cố thế nào tôi cũng không thể nhìn rõ khuôn mặt của bọn họ.
Tô Nhi nhanh trí bịt miệng, kéo tôi núp sau một tảng đá:" im lặng, Chúng ta cứ núp đây đừng lên tiếng"
Tôi cũng nghe lời Tô Nhi ngồi im lặng sau tảng đá, gió ngừng thổi không khí cũng trở nên yên tĩnh.
Những bóng đen lúc nãy vẫn cứ tiếp tục tiến đến...khoan chẳng phải hướng bọn họ đang đi đến là mộ phần của Dược sư phụ sao? Nguy rồi ông nội và Lão Mù cũng đang ở đó.
Nghĩ tới đó tôi ngồi dậy hốt hoảng nói: Tô Nhi hướng họ đi là mộ phần của Dược sư phụ, lão Mù và ông nội sắp không xong rồi"
Tô Nhi nhìn theo đoàn người áo đen rồi nhanh chóng gật đầu:" đúng là phía đó, Sở Lăng em và anh đi đến đó xem thử"
Tôi nắm lấy cổ tay của Tô Nhi rồi ám chỉ là không được đi:" anh sẽ đi một mình còn em ở đây"
Tô Nhi kiên quyết không nghe theo lời tôi:" em có gì phải sợ chứ, ngay cả người nhát gan nhất là anh còn không sợ thì em sợ gì chứ, em không thua anh đâu"
Thời khắc này tôi không phân biệt là ai nhát gan hơn ai, chỉ là tôi muốn bảo vệ Tô Nhi, tôi không muốn cô ấy vô duyên vô cớ bị kéo vào những chuyện quỷ dị không hồi kết này nữa.
Thật sự mà nói tôi dần như sắp cạn kiệt sức lực vì những chuyện quỷ dị này rồi.
Đắn đo một hồi tôi vẫn là đồng ý cho Tô Nhi theo mình cùng đến chỗ của Ông nội.
Từ xa xa tôi đã thấy ông nội và lão mù đang bày Mộc Đàn ở bốn góc phần mộ.
Nghĩ cũng lạ từ trước đến nay tôi chưa từng thấy ông sử dụng loại cây này, nó chỉ dùng để chữa bệnh cứu người không ngờ còn có loại công dụng này nữa.
Ai mà ngờ hai người chúng tôi vừa đến đã bị ông nội phát hiện, ông vừa thi triển linh phù vừa trách mắng chúng tôi:" đã nói là không được đến đây rồi, sao hai đứa còn đến?"
Tôi và Tô Nhi liền vội giải thích cho ông nội rằng vừa nãy có một đám người cầm theo đèn lòng trắng từ sau bìa rừng tiến về phía này.
Ông nội nghe đến đó liền trợn tròn mắt thốt lên:" Nguy rồi, mộ phần này có thứ gì đó thu hút quỷ hồn xung quanh đây, nếu không nhanh tay chúng ta sẽ gặp nguy hiểm "
Tôi ngó xung quanh một lượt rồi thắc mắc hỏi hai người họ:" đám người đó không đến chỗ ông nội sao?"
Ông nội nhìn bốn góc phần mộ rồi lắc đầu:" bọn họ vẫn còn quanh đây, tạm thời họ chưa thể xác định được phương hướng"
Tôi ngó quanh một lược vẫn là không có một bóng ma nào gần đây ngoài bốn người chúng tôi.
Quái lạ lúc nãy rõ ràng bọn người quỷ dị kia rất hùng hổ tiến về phía này nhưng cuối cùng đến một xíu động tĩnh cũng không có.
Cả một đám người to lớn lại như thể một hạt bụi hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này.
Tiếng nói của ông nội khiến bầu không khí từ tĩnh lặng chuyển sang căng thẳng tột độ:" Nguy rồi, Thiên Cẩu Ăn