Nguyệt nhi bưng khay cơm đi tới, đặt ở trên bàn, bên trên là một chén canh táo đỏ, còn có mấy món điểm tâm và một bình nước; Tuyết Nhi thì cười hì hì ngồi ở bên người Hồ Nguyên Vũ:- Cửu ca, Lâm phi nói sau khi huynh bị thương, thân thể suy yếu, không thể ăn quá nhiều, nên tự mình vào bếp giúp huynh nấu một bát canh tẩm bổ, nếu ăn không đủ no, còn có chút điểm tâm.- Ca ca, muội đút cho huynh ăn nha.Nguyệt nhi bưng bát canh đến chút cho Hồ Nguyên Vũ, mà Hồ Nguyên Vũ xác thực rất đói bụng, đã hai ngày không ăn, lại thêm vừa mới đột phá, cơ thể rất cần bổ sung năng lượng, vì vậy không bao lâu liền ăn sạch sẽ, lại quét luôn điểm tâm, lúc này mới nhớ tới hỏi:- Nguyệt nhi, Tuyết Nhi, các muội không tới Nghênh Tự Các học tập sao?Nghênh Tự Các là nơi các hoàng tử và công chúa học chữ, học trị quốc… do hoàng tộc mở.Tuyết Nhi cười nói:- Tuần sau là đại điển, nên Thái Phó cho phép các hoàng tử công chúa nghỉ học để chuẩn bị. Huynh có ý gì đây, là ghét bỏ bọn muội hay chọc phá huynh, lại muốn cáo trạng đúng không?Hồ Nguyên Vũ lắc đầu nói:- Nguyệt nhi, Tuyết Nhi, ta có cáo trạng qua các muội sao? Sao ta không nhớ rõ nhỉ?- Cửu ca, thời điểm huynh luyện công, chúng ta thường xuyên quấy rối; thời điểm huynh đọc sách, chúng ta thoa mực nước lên ghế dựa của huynh; lúc huynh ngủ, chúng ta lén bỏ sỏi lên giường. Hì hì, chẳng lẽ huynh đều quên?Hồ Nguyên Vũ làm sao quên được hai nha đầu nghịch ngợm như hình với bóng này, ở trong ký ức là khắc sâu nha, nhưng vẫn vỗ đầu:- Thật là không nhớ rõ, bất quá từ nay về sau huynh sẽ không cáo trạng các muội nữa.- Có thật không?Hai tiểu muội hiển nhiên có chút không tin.Hồ Nguyên Vũ nghiêm túc nói:- Đương nhiên là thật, không tin mà nói, chúng ta móc tay.Nguyệt nhi, Tuyết Nhi cao hứng duỗi ra bàn tay nhỏ bé trắng noãn, Hồ Nguyên Vũ duỗi ra hai ngón tay, ba người cùng một chỗ nói:- Ngoéo tay, ai làm trái chính là chó con.Sau khi nói xong, hai thiếu nữ nháy mắt, nắm lấy bàn tay của Hồ Nguyên Vũ dùng lực, kéo Hồ Nguyên Vũ thân thể trần trụi từ trong chăn ra.Hồ Nguyên Vũ đỏ mặt nói:- Uy! Hai muội làm cái gì thế hả?Nguyệt nhi, Tuyết Nhi lại cười ha ha chạy qua một bên, vỗ tay chỉ vào côn thịt của Hồ Nguyên Vũ nói:- Lại chứng kiến con chuột nhỏ của Cửu ca rồi... Hì hì... Cửu ca thật không biết xấu hổ.Hồ Nguyên Vũ vội vàng dùng tay trái kéo chăn mền đắp kín, chỉ vào hai thiếu nữ nói:- Hai nha đầu các ngươi vẫn tinh nghịch như vậy, xem ta không đi cáo trạng mẫu thân.- Ca ca, vừa rồi chúng ta móc tay đấy, huynh không thể nói không giữ lời nha.Hồ Nguyên Vũ vỗ đầu:- Ta đã quên chuyện này.- Ha ha, ca ca, cáo trạng cũng vô dụng, dù sao không phải muội muốn kéo huynh, mới vừa rồi là muội đút canh cho huynh ăn, huynh còn không có cám ơn muội đâu.Tuyết Nhi nôn nóng :- Nguyệt nhi, ngươi nói hưu nói vượn, rõ ràng là ngươi kéo Cửu ca.Thấy hai nàng lại cãi nhau, Hồ Nguyên Vũ đau đầu nói:- Được rồi, hai người các ngươi không cần cãi, ta không cáo trạng nữa, được chưa?Hồ Nguyên Vũ làm ra vẻ hòa ái dễ gần nói.Hai thiếu nữ lập tức an tĩnh lại:- Cửu ca thật tốt, huynh lại kể chuyện xưa cho bọn muội nghe đi.Hồ Nguyên Vũ thấy hai nàng an tĩnh lại, nên nói:- Hôm nay huynh có chút mệt, để hôm khác được không...Hai thiếu nữ làm nũng:- Ca ca, làm ơn đi mà, đã mấy ngày bọn muội không được nghe huynh kể chuyện rồi.Hồ Nguyên Vũ bất đắc dĩ, đành phải kể cho các ngàng nghe chuyện đồi thông