Hồ Nguyên Vũ ngẫm lại cũng phải, nhưng khi nhìn thấy dung mạo xinh đẹp tuyệt trần của Lâm Nhược Yên, thì trong lòng vẫn có chút xấu hổ.Lâm Nhược Yên còn nói:- Không cần giả vờ đứng đắn, mẫu thân biết con đã lớn rồi, hai năm qua không phải một mực để con tự mình tắm rửa sao? Tiểu bại hoại, hai năm trước con không phải như thế nha, chẳng những đòi mẫu thân giúp con tắm rửa, mỗi khi trời mưa còn sợ hãi nhảy lên giường của ta ngủ kia kìa...Hồ Nguyên Vũ nghe vậy càng thêm mặt đỏ, cúi đầu thầm nghĩ:- Cùng mẫu thân xinh đẹp ôn nhu như vậy ngủ chung giường, quả thực là quá hạnh phúc rồi.Lâm Nhược Yên cởi đai lưng cho Hồ Nguyên Vũ, vừa giúp hắn cởi áo vừa nói:- Lúc con hôn mê, ta đã giúp con bôi thuốc một lần, được rồi, cởi quần áo ra, nâng chân lên.Hồ Nguyên Vũ phối hợp nâng bờ mông lên, rất nhanh trên người chỉ còn lại một cái quần lót, da thịt như thánh ngọc và đường cong cơ bắp rõ ràng hiện ra.Hồ Nguyên Vũ có chút xấu hổ, kẹp chặt hai chân.Lâm Nhược Yên thấy quần lót của Hồ Nguyên Vũ chống lên một cái lều nhỏ, thì hơi đỏ mặt, trong lòng không biết vô số có chút hồi hộp và do dự, không biết có nên tiếp tục hay không.Cuối cùng nàng như hạ quyết tâm, xoay người lấy khăn lông ướt tới, tỉ mỉ giúp Hồ Nguyên Vũ lau toàn thân, Lâm Nhược Yên tận khả năng lau rất nhẹ.Lâm Nhược Yên ân cần nói:- Vũ nhi, kinh mạch có đau lắm không? Nếu con nhịn không được, thì cứ nói cho mẫu thân biết.Hồ Nguyên Vũ cười nói:- Mẫu thân, con không sao, tay của người thật ôn nhu! Nếu đổi thành cung nữ, chỉ sợ còn đau hơn.Lâm Nhược Yên mang theo nụ cười trìu mến nói:- Đó là đương nhiên, những cung nữ vụng về kia, mẫu thân làm sao yên tâm được, hơn nữa các nàng không biết mát xa uẩn dưỡng kinh mạch, Vũ nhi, con xoay người, mẫu thân muốn cởi quần lót của con ra.Trong nội tâm Hồ Nguyên Vũ nóng lên, nhẹ giọng hỏi:- Quần lót cũng phải cởi sao?Tuy tim Lâm Nhược Yên đập như hươu chạy, miệng không nói gì, nhưng trong con ngươi sáng ngời mang theo vẻ uy nghiêm không cho kháng cự, Hồ Nguyên Vũ thấy thế đành phải xoay người, cảm giác được một đôi tay ngọc ôn nhu trơn trượt sờ đến trên mông của mình, sau đó quần lót bị cởi ra.Toàn thân Hồ Nguyên Vũ trần như nhộng, mặt đỏ tới mang tai! Cũng may mặt úp xuống, bằng không côn thịt nhất định sẽ lộ hết... Vừa nghĩ tới côn thịt của mình, Hồ Nguyên Vũ cảm giác nó đang cương lên.Lấy khăn lông ướt dịu dàng lau sạch phía sau của Hồ Nguyên Vũlàm xong, Lâm Nhược Yên bảo Hồ Nguyên Vũ đừng nhúc nhích, tiếp tục bảo trì tư thế này, nàng thì xoay người cầm lấy bình sứ, đổ nước thuốc vào lòng bàn tay, sau đó bàn tay bao trùm lên mông của Hồ Nguyên Vũ, một cỗ chân khí mát lạnh tăng thêm bàn tay ấm áp kia đi vào kinh mạch, để cho Hồ Nguyên Vũ vui thích hưởng thụ. hắn vụng trộm liếc nhìn, trong mắt Lâm Nhược Yên tràn đầy yêu thương.- Mẫu thân, thật là quá thoải mái, không đau chút nào.Hồ Nguyên Vũ tán thưởng nói.Lâm Nhược Yên ân một tiếng:- Mẫu thân không có lừa con chứ! Vũ nhi cứ yên tâm, nửa tháng sau, con có thể hoàn toàn khỏi hẳn.Hồ Nguyên Vũ không khỏi miên man bất định:- Mẫu thân, người biết vì sao hoàng hậu lại nhằm vào mẹ con chúng ta không?Sắc mặt của Lâm Nhược Yên trở nên u ám xuống:- Còn có thể vì sao, là vì con quá được phụ hoàng sủng ái, lại thêm Lâm gia và Nguyên gia hợp tác càng ngày càng thân mật, đã uy hiếp đến lợi ích của hai gia tộc Lê Trịnh.Hồ Nguyên Vũ âm thầm gật đầu, sinh trong gia đình đế vương, nhiều khi cũng là một loại bất hạnh.Tay ngọc mềm nhẵn của Lâm Nhược Yên, ở trên mông Hồ Nguyên Vũ xoa bóp trọn vẹn một nén hương thời gian, nàng hỏi:- Vũ nhi, con cảm thấy thế nào?Hồ Nguyên Vũ gật đầu nói:- Thủ pháp của mẫu thân thật tốt, theo kịp các thần y diệu thủ hồi xuân rồi.Lâm Nhược Yên khẽ cười nói:- Con nay cũng biết nịnh mẫu thân