Editor: Tịnh Quân
Chương 29 - Đồng Tâm (Hạ)
"Mẹ.". Diệp Kết Mạn gian nan mở miệng.
Bùi lão gia nhìn Diệp Kết Mạn, nói tiếp: "Nàng tới thỉnh an ta thôi.".
"Thật sao?". Bùi phu nhân nhàn nhạt đáp, híp mắt nhìn Diệp Kết Mạn nói: "Thỉnh an sớm như vậy thật có hiếu. Có điều, Mạn nhi, thân thể ngươi không tốt, cần phải nghỉ ngơi nhiều mới được, kẻo mệt. Mấy chuyện thỉnh an, hiện tại miễn hết đi.".
Bùi phu nhân nói xong cũng không để ý tới Diệp Kết Mạn còn quỳ mà ngẩng đầu nhìn Bùi lão gia, ngữ khí như thường.
"Nghe ông dậy, ta cho người chuẩn bị đồ ăn sáng, đến dùng thôi.".
Thấy thế, Diệp Kết Mạn trầm mặc, không biết ứng đối sao chỉ phải cúi đầu, thần sắc có chút khẩn trương, theo bản năng đưa tay đề Mộc Quỷ Phù giấu dưới ngực. Chạm được mộc phù, Diệp Kết Mạn cảm thấy bỗng nhiên ngực lạnh, một luồng sương khói lập tức ngưng tụ thành hình, một đôi đôi mắt màu đỏ quen thuộc nhàn nhạt cười xông vào tầm mắt của nàng - một nụ cười làm người ta yên tâm. Chủ nhân nụ cười ấy khẽ vươn tay ra cầm lấy tay nàng.
Bên này, nghe Bùi phu nhân nói xong Bùi lão gia nhìn Diệp Kết Mạn rồi chậm rãi đứng lên, dường như đáy mắt có ý thở dài. Bùi lão gia cất bước, Bùi phu nhân trực tiếp xoay người rồi đi ra khỏi phòng.
Hai người vừa động, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng Diệp Kết Mạn bình tĩnh nói: "Xin chờ một chút.".
Nghe được thanh âm, Bùi lão gia cùng Bùi phu nhân nghiêng đầu, Diệp Kết Mạn đã không còn quỳ nữa mà đứng thẳng nhìn bọn họ. Thấy hai người quay đầu lại, Diệp Kết Mạn nói với Bùi phu nhân:
"Thưa mẹ, tối qua, Tam ca có tìm mẹ không?".
Thần sắc Bùi phu nhân khẽ động, mặt lạnh không có trả lời.
"Không biết Tam ca có nói chuyện phát sinh ở từ đường với mẹ không?". Thoáng nhìn thấy ánh mắt Bùi phu nhân dịu đi, Diệp Kết Mạn miễn cưỡng áp chế khẩn trương, lại nói: "Nếu như không có, sẵn cha đang ở đây, vừa lúc, Kết Mạn xin cha mẹ làm chủ giành lại công bằng cho Kết Mạn. Vô luận như thế nào, trên danh nghĩa thì Kết Mạn cũng là Tứ thiếu phu nhân, là con dâu Bùi gia cưới hỏi đàng hoàng, đúng không ạ?". Nói xong Diệp Kết Mạn quay đầu đi, sắc mặt có chút nhẫn nại. Không ai nhìn thấy một bàn tay trong suốt nhẹ nhàng cầm tay Diệp Kết Mạn, thấp giọng bên tai nàng nói:
"Đừng lo lắng, không có việc gì, cứ làm theo lời ta. Loại sự tình này đề cập đến thể diện Bùi gia, Bùi phu nhân nhất định sẽ không tùy ý nói ra ngoài.".
Người bên cạnh dán vào, còn có chút hàn khí trên tay làm người ta rõ ràng cảm giác được đối phương tồn tại, thanh âm kiên định hữu lực, Diệp Kết Mạn hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn Bùi phu nhân trầm tư.
"Sao lại thế này?". Vừa dứt lời, Diệp Kết Mạn đã thấy Bùi lão gia nhíu mày mở miệng hỏi.
Bùi phu nhân nghe vậy nhìn Diệp Kết Mạn thật sâu, ánh mắt thâm trầm khó phân biệt mang theo nghiền ngẫm. Bà ngừng một lát mới quay đầu nhìn Bùi lão gia tránh nặng tìm nhẹ nói: "Không có gì, là ta sơ sẩy. Tối qua ta quên phân phó dì Châu mang cơm cho Mạn nhi, không tránh nàng bất bình.". Nói xong, cũng không để ý tới Bùi lão gia tin hay không, nói với Diệp Kết Mạn, "Ta đã biết, chuyện này do ta không chú ý, ngươi thích ăn cái gì thì nói với Thư nhi, ta cho người đưa qua. Chuyện không có ảnh hưởng gì nhiều, qua rồi hãy để cho nó qua.". Dừng một chút, Bùi phu nhân uy nghiêm nói: "Ngươi đừng quên mình là người Bùi gia, lấy đại cục làm trọng, xuất môn cũng phải như thế, biết không?".
Nghe được Bùi phu nhân nói, Diệp Kết Mạn nghe ra đối phương chịu thỏa hiệp, nhu thuận đáp: "Mẹ giáo huấn chí phải".
"Được rồi, trở về đi.".
"Vâng.". Diệp Kết Mạn hành lễ với hai người rồi rời khỏi phòng.
Thư nhi chờ ở ngoài thấy Diệp Kết Mạn đi ra, bước lên bung dù, thấp giọng hỏi: "Thế nào rồi ạ?".
"Ừ, hẳn là phu nhân thỏa hiệp rồi.". Diệp Kết Mạn thở phào trong lòng, nàng cúi đầu nhìn vạt áo mình rồi quay đầu nhìn hướng Thư nhi nói: "Đi, về thu dọn hành lý, lần này có thể sẽ đi vài ngày.". Khi nói chuyện, thân ảnh hai người dần biến mất dưới màn mưa phùn.
Diệp Kết Mạn trở lại sân của mình thì Thư nhi bắt đầu chuẩn bị hành lý xuất hành. An nhi nghe nói Diệp Kết Mạn muốn đến Kỷ phủ, vội vàng đeo bám xin nàng mang mình đi theo, An nhi cũng muốn bái tế Kỷ Tây Vũ. Diệp Kết Mạn không lay chuyển được chỉ phải đồng ý, để Thư nhi ở Bùi phủ xử lý sự vụ. An nhi thấy thế vui mừng chạy về phòng đi chuẩn bị hành lý đi theo.
Khi chỉ còn một mình trong căn phòng, Diệp Kết Mạn mới ngồi xuống tháo mộc phù ra, nhẹ giọng kêu: "Kỷ Tây Vũ?".
Lời nói chưa dứt liền gặp mộc phù xuất hiện một luồng hào quang, một làn khói tản ra len lỏi qua kẻ ngón tay Diệp Kết Mạn, nàng cả kinh buông tay. Tiếp theo đó trong phòng hạ xuống một tiếng cười khẽ.
Diệp Kết Mạn vội quay đầu nhìn lại đã thấy Kỷ Tây Vũ tựa bên cạnh, nhìn nàng mà đi qua, hơi cúi người xuống nói bên tai nàng: "Vất vả rồi.".
Diệp Kết Mạn thấy thế thì hơi đỏ mặt, lắc đầu, nói nhỏ: "Không có gì. Nếu không có ngươi, ta cũng không biết như thế nào cho phải.".
"Nên tạ ơn thì phải tạ ơn.". Kỷ Tây Vũ mang theo ý cười đảo mắt qua nhìn Diệp Kết Mạn thẹn thùng, "Huống chi đến Kỷ phủ, còn phải nhờ hỗ trợ.".
Diệp Kết Mạn mím môi, ngẩng đầu nhìn Kỷ Tây Vũ, hơi do dự hỏi han: "Ngươi... Lần này trở về, ngoại trừ tìm ra hung thủ thì có tính toán gì không?".
Nghe vậy, Kỷ Tây Vũ thu bớt ý cười, nhìn Diệp Kết Mạn lạnh nhạt nói: "Ngươi muốn nói cái gì?".
"Ta biết ngươi sẽ không để cho hung thủ nhởn nhơ vì ngươi có cách giải quyết. Nhưng sau đó thì sao?". Diệp Kết Mạn do dự.
"Ta không nghĩ nhiều như vậy. Hơn nữa sự tình không đơn giản như thế.". Kỷ Tây Vũ không trả lời vấn đề của Diệp Kết Mạn, nhìn ngoài cửa sổ, khóe mắt dẫn theo một tia ác độc, "Những ai có liên quan, ta sẽ cho cả đám phải hối hận.".
Diệp Kết Mạn kinh hãi, đột nhiên hiểu được ý Kỷ Tây Vũ. Đúng vậy, Kỷ Tây Vũ lợi hại như vậy, hại chết nàng dễ dàng như thế có lẽ có rất nhiều người liên quan. Nàng muốn từng người một lộ diện, không buông tha bất kì ai. Nghĩ vậy, Diệp Kết Mạn chợt rùng mình, nhìn Kỷ Tây Vũ lạnh như băng bên cạnh, nói không nên lời khuyên bảo gì.
Kỷ Tây Vũ hiểu ý nhìn Diệp Kết Mạn, đứng dậy, không tiếp tục đề tài này, rót trà uống với tư thái thản nhiên. Kỷ Tây Vũ rót trà cho Diệp Kết Mạn, Diệp Kết Mạn hơi không quen Kỷ Tây Vũ như vậy, nàng nói tạ ơn, sau đó dùng hai tay tiếp nhận chén trà,