Nhưng lần này tôi lại không có phát hiện ra cái tay quái lạ linh tinh gì khác, tôi nghi hoặc nhìn lại lần nữa, lúc này mới đứng lên rời đi.
Trên đường trở về, tâm trạng của Trần Phi Phàm vẫn không tốt hơn, nhưng thỉnh thoảng lại liếc nhìn tôi một cái, há miệng thở dốc rồi lại không biết nên nói cái gì.
Còn mấy ngày nữa là đến đầu thất của nó rồi, đối với thế gian này nó dường như cũng không còn lưu luyến gì nữa, ngay cả hồn cũng không muốn đi ra ngoài cho nên tôi bảo nó ở nhà đi theo Lạc Lạc mà chơi.
Hai ngày nay Đại Bạch vui vẻ dẫn hai nhóc con đi ra ngoài chơi, thường xuyên không trở về ăn cơm, tôi thấy cũng an tĩnh cho nên cũng không có đến chỗ chị Dương ngủ.
Viện nghiên cứu tuy rằng an toàn thật nhưng làm người ta cảm thấy quá mức là áp lực, mà phòng cao su kia là dành cho những người có khuynh hướng tự sát và bạo lực, tôi không muốn bị nhốt ở trong đó để ngủ, cho nên mỗi ngày thường xuyên ngủ gật, không ngủ được thì đốt chút trầm hương lên để làm tinh thần tỉnh táo, xem bộ cũng an ổn, không có nằm mơ gì cả.
Mấy ngày nay Mặc Dật vẫn không xuất hiện, chỉ thường xuyên gọi Lạc Lạc đi lấy về cho tôi ít đồ, đồ ăn đồ dùng, còn có một ít sách tu luyện hương thuật, đảo qua cũng có chút thú vị.
Tôi để Lạc Lạc chuyển cho y một chiếc điện thoại di động, có điều Minh giới có phủ tín hiệu gì đó hay không thì tôi cũng không biết, dù sao có di động liên hệ hẳn là sẽ tương đối thuận tiện hơn.
Đợi đến một ngày trước ngày thất tôi mới hỏi Trần Phi Phàm có tâm nguyện gì không, nó vậy mà lại ậm ừ nhìn tôi với vẻ mặt cổ quái và nói: "Con có thể giống như Lạc Lạc không?"Tôi nghe xong đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới hiểu ra, giống như trong lời nói của nó là có nghĩa gì.
Nó muốn cùng ở chung với Lạc Lạc đi theo bên người tôi mà không phải đi địa phủ.
Lạc Lạc ở một bên cũng gật đầu theo, còn lôi kéo góc áo của tôi, ánh mắt trông mong mà nhìn tôi.
"Không thể.
" Tôi sờ sờ đầu của Trần Phi Phàm, nhìn đôi mắt ửng đỏ của nó, nhẹ giọng nói: "Lạc Lạc là bị hại, dương thọ chưa hết, mệnh áp không được mới có thể ở lại, còn dương thọ của con đã hết, ngày mai phải đi địa phủ, cho nên! "Trần Phi Phàm hít hít cái mũi, nhìn tôi nói: "Là bởi vì mệnh của con không tốt sao?"Tôi đột nhiên nhớ tới, khi Mặc Dật nói mệnh của nó không tốt thì nó đang đứng ở bên cạnh.
Tôi vội vàng kéo nó qua nói: "Thế gian này không có cái gì là mệnh tốt với xấu, việc là do người mà ra, không nên quá cưỡng cầu, biết không? Hơn nữa bắt đầu lại lần nữa không tốt hơn sao?""Mệnh con thấp hèn, cho nên mọi người đều không cần con.
" Trần Phi Phàm đẩy tôi ra và quay đầu liền bỏ chạy.
Nó là một âm hồn, đi là đi đường âm, tôi nào có thể đuổi kịp cho nên chỉ đành để Lạc Lạc đuổi theo.
Tới thời gian cơm chiều, Lạc Lạc đã quay trở lại nhưng lại lắc lắc đầu với tôi, nói không có nhìn thấy Trần Phi