"Bọn họ trước trước sau sau còn kéo mười mấy người con gái xinh đẹp để bán đi, bọn họ nói người ta tới cửa nhận hàng cho nên không biết cụ thể là đã bị bán đi đâu.
" Chị Dương nghiến răng, giọng trầm xuống: "Những người này đều là cặn bã, nếu không phải gần đây quét xã hội đen trừ ác quá nghiêm, với lại ý thức an toàn của người dân nâng cao, cho nên bọn họ mới không dám ngược gió để gây án, nếu không là thế thì đã không biết có bao nhiêu sự việc đã xảy ra rồi.
Mỗi thi thể trong đó đều thảm thương đến không nỡ nhìn, chị cũng không muốn tả cho em nghe.
"Trước mặt tôi dường như hiện lên một âm hồn đã chết rồi mà vẫn còn bị gậy gộc cắm vào giữa hai chân, đúng là khi tội ác ẩn trong bóng tối, chỉ làm người ta trở nên không thể nào khống chế hơn thôi và chuyện biến thái gì cũng có thể làm ra.
"Cô Vân Thanh? Cô làm sao vậy?" Lạc Lạc lấy khăn giấy cho tôi, cẩn thận nói: "Là do tìm không thấy Trần Phi Phàm nên không vui ạ?"Tôi cười nhìn con bé, tay lại vỗ về bụng nhỏ nghĩ, nếu tôi thật sự sinh ra một tiểu quỷ giống như Lạc Lạc thì coi bộ cũng không khủng bố lắm.
Nam Nhã tuy rằng không còn kim chủ nhưng cô ấy vẫn biết kinh doanh, tự mình mua nhà ở, lại đầu tư làm các thứ.
Tuy rằng có mời bảo mẫu chăm sóc cho Thiên Hữu, nhưng cô ấy cũng không dám rời mắt nên để tôi trực tiếp đi đến nhà cô ấy.
Thiên Hữu lúc này thoạt nhìn nhỏ nhỏ gầy gầy nhưng coi bộ khí sắc không tồi, tiếng khóc vang dội, nghe nói ăn rất được, Nam Nhã ôm bé nói mà mặt mày hớn hở, anh linh ở bên người cô ấy sớm đã biến mất không thấy đâu nữa, có lẽ là đã buông xuống rồi.
Nấu cơm cũng nhờ một người dì, Nam Nhã dỗ Thiên Hữu ngủ, lúc này mới nói với tôi: "Cô cũng biết xuất thân của tôi từ đâu rồi đó, lần này là do một người chị trước kia giới thiệu cho, em gái của chồng chị ấy mất tích đã nhiều năm, đã báo mất tích nhưng không tìm được, tôi mới liền nói là có thể xem hương để tìm người, để cô thử xem sao.
"Nam Nhã đang nói chuyện, thì chuông cửa liền vang lên, cô ấy hướng tôi vội vẫy vẫy tay.
Đó là một người phụ nữ có dáng người không tồi ôm tay một người đàn ông trẻ ngoài ba mươi tuổi, nhìn thấy tôi, hai mắt ánh lên nghi ngờ mà nhìn chằm chằm, nghe Nam Nhã nói chuyện thai nhi ở toà nhà kia là do tôi giải quyết thì lúc này chị ta lại híp mắt nặng nề nhìn tôi.
Người đàn ông kia đánh giá tôi vài lần, sau đó mới hỏi tôi: "Vừa ăn vừa nói chuyện, được không?"Người đàn ông này gọi là Viên Hùng, ở cùng một trấn với tôi, năm nay mới 34 tuổi, có một đứa em gái cùng mẹ khác cha, nhỏ hơn anh ta mười tuổi, từ nhỏ người đó đã đi theo anh ta, cũng coi như là được anh ta nuôi lớn.
Sáu năm trước, em gái của anh ta thi đậu đại học, về quê dời hộ khẩu, rồi một đi không trở lại, anh ta cũng