Lời chưa dứt thì tay kia đã phóng ra một đoạn chỉ quấn lấy cổ tay tôi, chỉ kia vừa loé tới, một bên tay của tôi lập tức liền sờ túi tro hương, đang chuẩn bị lấy ra ném anh ta thì bị Mặc Dật ngăn lại, y cười nhẹ: "Em ấy chỉ là dạ dày không tốt, lại rất tham ăn, hay ăn đồ cay nhiều.
Tuy nhiên trung y bây giờ khá hiếm, lại còn là nhiều đời hành nghề, nếu có thể xem thử thì càng tốt.
"Nói xong còn nắm cổ tay phải của tôi đưa ra cho người ta, tim tôi đập thình thịch trừng mắt nhìn y, y lại chỉ cười nhìn tôi một cách cưng chiều: "Lần sau lại lén tham ăn để đau bụng như thế này, anh liền tìm một vị trung y tới châm vài cái, để xem em có biết sợ không.
"Ngũ quan của y cực kì hoàn hảo, lại cười một cái, sóng mắt dạt dào, làn da trắng ngỡ như còn sáng hơn vệt nắng phản lại trên cửa kính, làm tôi nhìn đến ngơ ngẩn.
Bố Đạm Trần bắt mạch cho tôi, khẽ cau mày, lại đổi qua tay trái xem thử, trong mắt chứa đầy nghi ngờ, nhưng vẫn hướng tôi nói: "Thân thể khoẻ mạnh, dạ dày cũng không có vấn đề gì lớn.
Nếu còn đau thì uống miếng nước ấm, sau đó xoa bóp một chút là được.
Trong người hơi thiếu máu, nên ăn nhiều thức ăn bổ máu một chút, sau này đừng ăn quá cay, thường xuyên ra ngoài phơi nắng, đuổi bớt âm khí.
"Nói xong, anh ta nhìn chằm chằm vào Mặc Dật, sau đó cười khẽ rút từ trong túi ra một cái hộp nhỏ có hoa văn tơ vàng, bên trong là những tấm vải lụa thêu thông tin danh thiếp bằng chỉ vàng, đưa cho Mặc Dật và tôi mỗi người một cái rồi nói: "Nhà tôi tuy nhiều đời hành y, nhưng tôi lại kinh doanh về các loại trang phục cổ điển, cũng có nhận chế tạo một số thứ khác, nếu hai người quan tâm thì có thể đến tìm tôi.
"Dứt lời anh ta lại ngửa tay về phía chúng tôi, ý bảo trao đổi danh thiếp.
Mặc Dật ha ha cười, ôm tôi vừa nói vừa rời đi: "Em ấy còn đau bụng, chúng tôi đi về phòng nghỉ ngơi trước đây.
"Bố Đạm Trầm tay giơ ra có chút cứng đờ, vẫn bình tĩnh thu tay lại, đứng thẳng lưng nhìn theo chúng tôi.
Lúc vào tới thanh máy, tôi thấy anh ta móc điện thoại ra đặt lên tai, còn mỉm cười vẫy vẫy tay với chúng tôi.
Tấm danh thiếp kia được làm từ vải lụa thượng hạng, chỉ vàng thêu cực kì tinh tế, ngay cả số điện thoại nhỏ xíu cũng thêu vô cùng rõ ràng, xem ra người nhà này không những chế tạo búp bê rối vải tốt, mà kỹ thuật thêu thùa cũng thượng thừa.
"Đốt.
" Mặc Dật cầm lấy tấm danh thiếp, nắm trong tay nghiền một cái liền cháy thành tro đen.
Tôi ôm bụng nhỏ nhìn y: "Tại sao tôi vừa gặp anh ta thì bụng lại đau?""Bố gia chế búp bê, không những lấy thông tin khách hàng, mà còn thu thông tin người bị sử dụng, mỗi người như vậy, Bố gia sẽ dùng chút thủ đoạn đặt thứ gì đó, để dễ dàng khống chế.
" Mặc Dật duỗi tay mơn trớn bụng nhỏ của tôi, thai quỷ mới hồi phục lại như thức tỉnh, cọ cọ tay y một chút, liền im lặng lại.
Không nghĩ tới còn có chuyện này, tôi tức tối nghiến răng: "Vậy là từ giờ tôi phải tránh né anh ta sao?""Không cần.
" Mặc Dật rót một ly nước ấm cho tôi, trầm giọng nói: "Có anh ở đây, cho dù tổ tiên Bố gia có đội mồ sống dậy cũng không làm gì được em, nếu như không phải sợ chuyện thai quỷ lộ ra, dẫn tới nhiều kẻ khác, anh cho tên đó phát hiện cũng chẳng hề hấn gì.
""Nhưng mẹ con Lục gia không phải cũng biết tôi mang thai quỷ sao? Bọn họ không nói cho Bố gia à?" Tôi chầm chậm uống nước ấm, cảm thấy xung quanh nguy hiểm trùng trùng, cái thai này đòi mạng còn chưa tính, lại còn bị người khác nhớ thương, tình huống gì vậy trời?"Bọn họ sẽ không làm