Nói là lo lắng cho tôi, nhưng tôi có thể nghe ra trong giọng nói của cô ta có sự vui sướng khi người gặp họa!!
Tôi hiện tại là một người bình thường, cô ta tùy tiện dùng một đầu ngón tay cũng có thể bóp chết tôi.
Ôi dào, cô ta cho rằng làm như vậy thì tôi sẽ sợ cô ta chắc?
"Thiên Ngạo, anh đi sai người đem Tiểu Bạch chuyển đến phòng bệnh của em đi, em sẽ ngoan ngoãn trở về truyền dịch." Tôi nói xong hướng về phía bên giường đi tới, chỉ cần không đề cập đến Nhiếp Tranh, Lãnh Thiên Ngạo vô cùng dễ chịu đồng ý với yêu cầu của tôi.
Anh ta biết mâu thuẫn giữa tôi và Trần Kha, lạnh mặt dặn dò chúng tôi chờ anh ta trở về.
Nếu Trần Kha đã tuyên chiến với tôi, tôi cũng không cần diễn kịch cho cô ta xem.
Sau khi lên giường bệnh, tôi trực tiếp đánh đổ cái khay mà cô ta mang đến.
Lạnh lùng nhìn.
"Sư phụ của tôi có phải là do cô giết hay không?"
"Mộng Mộng, cô nói cái gì vậy? Tôi không hiểu.
Đây là loại thuốc tôi đặc biệt chế cho cô, sao cô lại lật đổ nó." Nói xong cô ta ngồi xổm xuống và liền đi nhặt mảnh vỡ.
Tôi phun thẳng một ngụm nước bọt lên mặt cô ta, "Cô bị nghiện diễn kịch đấy à? Lãnh Thiên Ngạo không có ở đây, cô không cần diễn nữa."
Trần Kha không nghĩ tới tôi lại nhổ nước bọt vào cô ta, tức giận đến nỗi cái mũi đều bị lệch, cô ta đứng thẳng người và bóp chặt lấy cổ họng tôi, "Lưu Mộng Mộng, cô chán sống rồi phải không? Đừng quên, bây giờ cô chỉ là một người bình thường, giết cô rất dễ dàng."
"Thiên Ngạo, anh về rồi hả?"
Tầm mắt của tôi nhìn về phía cửa.
Cái tay trên cổ tôi buông ra ngay lập tức, Trần Kha vội vàng ngồi xổm xuống một bên nhặt đồ vật một bên ấm ức oán giận nói, "Mộng Mộng, sao cô có thể đối xử với tôi như vậy, những loại thuốc này chính là tôi..."
"Ha ha ha, đồ ngốc!" Tôi lại phun một ngụm nước bọt xuống, sảng khoái quá đi mất.
Trần Kha biết bị tôi đùa giỡn, nện khay rầm một tiếng xuống đất nhưng không còn dám ra tay với tôi, Thiên Ngạo rất nhanh liền trở về, nếu như tôi xảy ra chuyện gì.
Theo tính tình của Thiên Ngạo, khẳng định không tha cho cô ta.
Nhìn khuôn mặt thanh tú của cô ta dính nước bọt, tôi cười đến đau bụng.
"Nếu cô đã biết vậy tôi cũng không cần phải giả bộ nữa, tôi thích Thiên Ngạo đấy, cô thức thời mà tự biến mất đi, tôi có thể tha cho cô một mạng."
"Ôi, cuối cùng cũng chịu lộ ra bộ mặt thật của cô rồi à, tôi đã gặp qua người ghê tởm rồi, nhưng chưa từng thấy qua người ghê tởm như cô vậy, lúc trước nói cái gì chỉ muốn gặp chồng đã chết qua một lần, cô chắc là tranh thủ muốn lấy sự đồng tình từ Thiên Ngạo đúng chứ? Diễn lâu như vậy cô không ngại mệt mỏi à, nhưng tôi cảm thấy mệt thay cô đấy.”
Tôi biết, nếu như tôi hiện tại nổi trận lôi đình hoặc là ra tay với cô ta, đợi lát nữa Thiên Ngạo tiến vào người phụ nữ này lại muốn giả bộ đáng thương đem chậu phân đặt trên đầu tôi.
Tôi lại không tức giận, Thiên Ngạo từng thề chỉ yêu một mình tôi, thì tôi còn sợ gì nữa chứ?
Nhưng tố chất tâm lý của Trần Kha cũng rất tốt, không nhìn ra bộ dáng tức giận nào từ cô ta, chỉ là dưới đáy mắt có ánh sáng lạnh chợt lóe, cô ta vươn ngón tay trỏ chọc vào mặt tôi, nhưng cũng không có trực tiếp cắt rách da mặt tôi, vì vẫn có vài phần sợ Thiên Ngạo.
"Cô nói xem nếu như tôi rạch khuôn mặt xinh đẹp như cô, Thiên Ngạo có còn thích cô không? Tôi nói là không cẩn thận làm trúng cô, Thiên Ngạo khẳng định sẽ không tức giận.”
Tôi hiện tại là người bình thường, trên mặt bị rạch một dao, nhất định sẽ để lại vết sẹo, chỉ có thể tạm thời có lỗi với Tiểu Bạch.
Em ấy là bởi vì tôi mới chết, chờ sau khi em ấy tỉnh lại, tôi nhất định phải xin lỗi trước mặt em ấy.
Nghe tôi nói xong, mũi dao chọc vào mặt tôi rung nhẹ, lưỡi dao vang lên một tiếng lạch cạch rồi thu vào trong đầu ngón tay của Trần Kha.
Trần Kha vẫn là lần đầu tiên ở trên người tôi nuốt trái đắng, không chiếm được lợi ích gì, nói không chừng còn có thể bị Thiên Ngạo phát hiện, nên cô ta bỏ lại một câu tàn nhẫn sau đó liền rời đi.
Nhìn bóng lưng cô ta rời đi, tôi lại nhổ một ngụm nước bọt, "Đồ không biết xấu