"Liễu Sương Sương nói cô ta có một phần danh sách thi quỷ ở trong két sắt, mật mã là sinh nhật của Triết Lăng, sinh nhật của Triết Lăng là ngày 20 tháng 7.
Anh phái người đi xem có thể mở ra hay không, nếu không thể trực tiếp mở thì dùng thủ đoạn thủ công để cạy két sắt!”
Tôi tin tưởng Liễu Sương Sương sẽ không gạt tôi, vì cứu Lãnh Triết Lăng nên cô ta sẽ không gạc tôi.
Nhiếp Tranh gật gật đầu cũng không chịu thả tôi ra, một hai cứ bắt tôi về nghỉ ngơi.
Tôi và anh ta xuống đến đại sảnh yến tiệc ở lầu hai, khách khứa đã rời đi gần hết, những người còn lại phần lớn đều tìm kiếm một đôi mới cưới, Nhiếp Tranh bảo tôi ở một bên chờ anh ta, chính mình lấy thân phận đội trưởng đội bảo vệ đi lên đài.
"Tiệc cưới hôm nay đến đây là kết thúc, cặp đôi mới cưới đã rời đi trước.
Cảm ơn tất cả các vị đã tham dự buổi tiệc ngày hôm nay.”
Nhưng những nhân viên bảo vệ đã ra dọn dẹp, họ không đi cũng không được.
Chờ đợi cho khi tất cả khách rời đi hết, chúng tôi tập hợp người lại với nhau, đơn giản là để mọi người báo cáo lại tiến trình.
Tần Hách và Đặng Khải tương đối quen thuộc với gia đình của khách.
Cho nên được phái ra ngoài làm nhiệm vụ.
"Giải quyết người trong ảnh xong rồi, xác đặt trong bãi đỗ xe ngầm dưới lòng đất." Một người đàn ông không dùng quốc ngữ không trôi chảy lên tiếng báo cáo với Nhiếp Tranh.
Nhiếp Tranh gật gật đầu, "Vất vả rồi."
Sau khi nói xong, anh ta lấy một tờ chi phiếu ở trong lồng ngực ra, "Chi phiếu của ngân hàng Thụy Sĩ, nhiều hơn 20% so với thỏa thuận trước đó, coi như lộ phí để mọi người rời đi."
"Ông chủ, anh khách sáo quá, sau này có gì cứ tìm tôi!"
Người nọ cất chi phiếu xong, sau đó huýt sáo một tiếng, bốn phương tám hướng trong đại sảnh có hai mươi người đi theo phía sau hắn đi ra ngoài, sau đó là tiếng ô tô bay nhanh rời đi.
"Đây chính là lính đánh thuê mà anh tìm?"
Tôi vốn tưởng lính đánh thuê phải là người Anh người Mỹ có ngoại hình đặc biệt dễ phân biệt, không ngờ những người này đều là người Châu Á, mặc âu phục vào tiệc, hoàn toàn nhìn không ra thân phận của bọn họ.
Nhiếp Tranh vừa đoán được suy nghĩ của tôi thì bật cười, anh ta cười cười nói, "Bọn họ đều là người Hàn Quốc.
Người Mỹ không thích tiếp nhận việc làm ăn này, bọn họ thích quay một bộ phim bom tấn cảnh đẹp.” (:)) tác giả thích khịa ghê.)
"Phụt."
Tôi bị bộ dáng khoa trương của anh ta chọc cười, bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng lại bội phục anh ta, suy nghĩ ấy rất là chu đáo.
Chuyện ở đây kết thúc, tôi cảm giác cơ thể của mình không có vấn đề gì, vì thế gọi Ngoan Mậu cùng Tề Quân, đẩy bọn nhỏ vào trong ngực Nhiếp Tranh.
"Anh giúp tôi đưa hai thằng nhóc này về căn cứ, tôi phải đi một chuyến đến thủ đô, gần đây tôi luôn mơ thấy điều không tốt, tôi sợ Thiên Ngạo xảy ra chuyện gì đó."
"Có Vưu Tích cùng Mạc Trát Tà đi rồi, em còn đi làm cái gì?" Vừa nghe nói tôi lại muốn đi, sắc mặt của Nhiếp Tranh rất khó coi.
"Mẹ muốn đi tìm cha sao? Con cũng sẽ đi!"
Ngoan Mậu từ trong ngực Nhiếp Tranh vọt ra nhào vào trong ngực tôi ngay lập tức, sợ tôi đi nên ôm lấy tôi.
Tề Quân cũng góp vui tiến lên, "Mẹ, con cũng muốn đi.”
"Các con phải nghe lời, mẹ sẽ sớm trở về, các con đi theo chú Nhiếp Tranh về căn cứ chờ mẹ." Tôi muốn tách hai đứa nhỏ ra, không ngờ chúng như keo dính vào người tôi, kéo cũng không kéo xuống được.
Tôi ném ánh mắt cầu cứu về phía Nhiếp Tranh, Nhiếp Tranh trầm ngâm qua hai giây sau đó mới nghiêm túc nhìn tôi, "Nếu em khăng khăng muốn đi, vậy chúng ta đi cùng nhau đi, không thì anh sẽ không đồng ý."
"Gì mà là chúng ta? Tôi vẫn trông cậy vào anh nhờ anh giúp tôi chăm sóc mấy đứa mà?”
"Em xem hai đứa nó cần anh chăm sóc không? Không phải anh khen bọn nó, sức chiến đấu của hai đứa nhỏ này cộng lại là ở trên anh, có chúng ta ở bên cạnh em, em cũng an toàn hơn một chút, lần này chúng ta đi đối phó chính là Hàng Thi.”
"Bởi vì là Hàng Thi, cho nên tôi không muốn bọn nó đi theo tôi, còn có anh nữa!"
"Mẹ à, con không sợ, trước đó con đã gặp qua lão tặc Hàng Thi, vừa nhìn liền biết ông ta không phải là người tốt, con muốn đi giết ông ta!" Tề Quân trịnh trọng gật gật đầu.
"Được, vậy chúng ta cùng đi, nhưng mà các con phải hứa với mẹ, nếu đánh không lại thì chạy, được không?"
"Dạ được!"
Hai đứa trẻ trăm miệng một lời nói ra.
Vì chúng ta đối phó chính là Hàng Thi, nên tôi phải trở về lấy một số pháp khí mới được, Nhiếp Tranh lái xe chở chúng tôi trở về căn cứ, trên đường tôi ém thấp giọng nói, "Nếu như lần này chúng ta đi thủ đô thật sự đối chọi với Hàng Thi, anh nhất định phải giúp tôi để ý đến hai đứa nhỏ, nếu tình hình không ổn phải đưa hai đứa rời đi trước.”
"Em cảm thấy anh có đủ bản lĩnh đưa theo hai