Âm Hôn: Ngủ Cùng Quỷ

172: Vắc-xin Phòng Bệnh Bị Phơi Nhiễm


trước sau


Sau khi Ngoan Mậu và Tề Quân trở về, trong tay mỗi người cầm mấy cái bình nhỏ, tôi nhanh chóng cầm bình nhỏ đưa cho Nhạc Đình: "Cô xem thử xem, những vắc-xin phòng bệnh này đã bị nhiễm hay chưa?"
Nhạc Đình nhận vắc-xin trong tay tôi trực tiếp bỏ vào trong túi:
"Không cần xem, vì nhìn không ra, chờ sau khi Nhiếp Tranh trở về, chúng ta đi vào dùng kính hiển vi để soi mới thấy được.

"
"Sao Nhiếp Tranh còn chưa trở về nhỉ?"
Tôi nhìn những chiếc xe ra vào kia, trong lòng cũng nóng ruột theo.

Tề Quân hiểu chuyện vỗ lưng tôi và an ủi nói:
"Mẹ đừng nóng lòng, hiện tại trời còn chưa tối mà, chú Nhiếp Tranh đi ra ngoài làm việc có thể là rất cẩn thận đó cho nên thời gian quay lại sẽ chậm hơn một chút.

"
"Chờ một chút đi, anh ta hẳn là rất nhanh sẽ trở lại.

"
Nhạc Đình vừa dứt lời, Nhiếp Tranh lái xe cấp tốc phanh đứng lại trước mặt tôi, tôi đứng lên:
"Nhiếp Tranh, anh làm gì vậy, chờ anh tôi chờ sắp đến mốc meo rồi!"
Nhiếp Tranh mở cửa xe, nhưng đi xuống lại là một Siêu nhân!
"Thế nào?"
Nhiếp Tranh cúi người đưa mặt đến trước mặt tôi:
"Có nhìn ra bộ dáng ban đầu của anh không? Mặc như vậy, họ sẽ không nhận ra chúng ta đâu.

"
Nói xong, anh ta lấy từ chỗ ngồi ra một ít quần áo ném cho nhóm chúng tôi:
"Em cùng Nhạc Đình lên xe thay đi, hai đứa nhỏ này để anh giúp bọn nó mặc.

"
Ngoan Mậu cùng Tề Quân vừa nhìn quần áo thú bông trong tay Nhiếp Tranh thì suýt nữa hưng phấn đến thét chói tai, chúng chen chúc tiến lên muốn tự mình mặc quần áo.

Tôi nhìn Spider-Man trong tay mà muốn choáng váng, còn thêm mũ đội trùm đầu!
Nhạc Đình là đội trưởng người Mỹ, Ngoan Mậu chính là cảnh sát trưởng Mèo Đen, Tề Hoàng là A Mộc Đồng, quần áo chúng tôi đều có thêm mũ trùm đầu, che đi bộ dáng thật của mình, với cái bộ dáng này đến cha mẹ ruột nhìn chắc cũng nhận không ra.

Chờ sau khi chúng tôi mặc quần áo xong, Nhiếp Tranh trực tiếp lái xe đến gara ngầm cách đó không xa, khi chúng tôi tiến vào thủ đô đã gỡ biển số xe xuống để tiêu hủy.

"Đi thôi!"
Nhiếp Tranh nói xong đi nghênh ngang ở đằng trước, áo choàng siêu nhân phất phới đón gió, tôi cùng Nhạc Đình ở phía sau nhịn cười đau bụng.


Ngay cả mấy người canh cửa nhìn thấy chúng tôi thế này cũng nhịn cười, khóe miệng của mấy tên kia còn giật giật, chắc họ nghĩ gặp phải bệnh nhân tâm thần.

Thấy chúng tôi không có dừng lại tính toán trực tiếp hướng bên trong đi, người canh gác thu lại ý cười trên mặt, mắng:
"Các người không thể đi về phía trước, muốn điên thì đến nơi khác đi!"
Sắc mặt Nhiếp Tranh u ám xuống, vừa định động tay, tôi lập tức bắt lấy cổ tay của anh ta, quay đầu nói với hai đứa nhỏ:
"Hai đứa, mẹ giao hai người đó cho các con, nhớ kỹ, đừng để bọn họ chết!"
"Oki mẹ!"
Sau khi Ngoan Mậu và Tề Quân nhận mệnh lệnh giống như một con khỉ linh hoạt, thân hình nho nhỏ lần lượt từ cửa sổ chui vào buồng canh gác, rồi đánh nhau với hai người canh gác kia, hai tiếng kêu rên truyền đến, người canh gác bị đánh ngất xỉu ở trong buồng bảo vệ.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, hai đứa nhỏ một trước một sau chui rq từ trong buồng canh gác, giống như là đang thi đấu với nhau, chúng đều phủi tay nhìn tôi như đợi tôi khen ngợi.

"Mẹ, đã giải quyết xong rồi.

"
"Mẹ, con còn trói hắn lại.

"
Tề Quân cười hề hề, đứa nhỏ này đi bên Trần Kha cũng lâu, nên nó làm việc gì cũng tương đối cẩn thận.

Tôi gật gật đầu:
"Làm tốt lắm, Ngoan Mậu con cũng trở về trói người kia lại, tránh để hắn tỉnh rồi phá rối.

"
"Dạ!"
Ngoan Mậu lạnh lùng nhìn Tề Quân một cái, bay người trở về buồng canh gác và trói tên canh gác còn lại.

Nơi này khắp nơi đều được lắp camera giám sát, hành động vừa rồi của chúng tôi ở cửa đã thu hút sự chú ý trong kho vắc xin, đột nhiên báo động của cả tòa nhà vang lên, cửa lớn tiến vào bên trong kho vắc xin chậm rãi đóng lại.

"Đi thôi!"
Tôi vừa nói xong, tôi cùng Nhiếp Tranh kéo Nhạc Đình, trực tiếp tiến vào bên trong kho vắc xin, tốc độ cực nhanh, cửa lớn ở phía sau còn một nửa khoảng cách chưa đóng lại, nếu như là người bình thường, đã bị nhốt ở ngoài cửa.

Một tay lộ ra ở buồng canh gác có thể chỉ là do vô tình, nhưng bàn tay chúng tôi bị ghi lại quả thực làm cho người trong phòng giám sát kho vắc xin sợ hãi, ngay sau đó cả tòa nhà liền truyền đến tiếng chuông báo khẩn cấp.

"Có người xâm nhập, hỗ trợ vũ khí, mục tiêu đang ở cửa chính.

"
Trong ngân hàng vắc xin không chỉ có vắc-xin miễn dịch, còn có các loại vắc-xin nghiên cứu khoa học, trong ngân hàng vắc xin còn có lính canh dùng vũ lực trấn áp, nhưng chắc cũng không có mấy người, cho dù là tới một xe thì chúng tôi cũng không để vào mắt.


Bộ dáng không sợ hãi của chúng tôi đã làm người bên trong này sợ hãi, mấy công nhân khuân vác vốn đang làm việc ở cửa chính, cầm đồ đạc trong tay, muốn cầm cũng không được, buông xuống cũng không xong, cũng may có một người hơi lớn mật đi về phía chúng ta:
"Các người tới nơi này làm gì?"
"Gọi quản lý nơi này của các người ra, chúng tôi có việc quan trọng muốn gặp hắn.

"
"Quản lý không có ở đây, đã mấy ngày không tới làm việc.

"
Một người khác trả lời.

Hắn ta đã không đến làm việc nhiều ngày rồi à? Chắc không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ?
"Vậy quản lý của các người không ở đây cũng nên có người quản lý thay chứ? Gọi những người quản lý ở đây của các người ra!"
Khi tôi nói chuyện, có tiếng chạy bộ đến gần, một số lính canh cầm súng trường chạy đến, giơ súng lên và hướng về phía chúng tôi:
"Bỏ vũ khí xuống, giơ tay lên!"
"Ôi, những người mù quáng này, chúng ta lấy đâu ra vũ khí?"
Tôi đưa tay giơ lên, ý bảo Nhiếp Tranh không nên xúc động, đạn cũng không có mắt, huống chi chúng tôi còn đang dẫn theo con nhỏ.

"Mấy người anh em này, làm phiền các anh thông báo một chút, chúng tôi muốn gặp quản lý nơi này, báo cáo một chuyện trọng yếu, là về vắc xin ở chỗ các người, rất có thể đã bị phơi nhiễm.

"
Vừa nghe tôi nói vắc-xin bị nhiễm bệnh, sắc mặt tất cả cảnh vệ đều đông lại, Nhạc Đình lúc này đứng ra giơ vắc-xin trong tay lên:
"Đây là vừa mới lấy từ xe vận chuyển bên ngoài xuống, đã chứng thực bị nhiễm bệnh, không tin các người lập tức tự kiểm tra!"
Tôi tin rằng nhất cử nhất động của chúng tôi ở đây nhất định sẽ bị nhân vật chủ chốt nhìn thấy, quả nhiên, âm thanh

ở khắp nơi trong tòa nhà lại lần nữa vang lên "đưa bọn họ đến văn phòng của tôi.

"
"Phó sở trưởng Trương, mấy người này rất nguy hiểm!"
Một người đàn ông trông giống như một cảnh vệ nói với máy ảnh trên đầu.

Đáp lại là sự yên lặng, tôi đang muốn nói gì đó, nào ngờ Nhạc Đình đã đột nhiên lên tiếng trước tôi:
"Học trưởng Trương Minh, tôi là nghiên cứu viên cấp A 03 A Đại, anh tin tưởng chúng tôi đi, nếu như không phải chuyện quan trọng, chúng tôi tuyệt đối sẽ không mạo hiểm tính mạng của mình để tiến vào nơi này.

"
"Anh ta chính là học trưởng mà cô nói?"
Tôi nghiêng đầu nhẹ, nói vào bên tai Nhạc Đình.


Nhạc Đình nhỏ giọng nói.

"Mời bọn họ đến văn phòng của tôi!"
Lúc này đây, giọng nói đó lại mời chúng tôi, tôi nghĩ người này chính là học trưởng của Nhạc Đình, nếu anh ta là phó sở trưởng, vậy việc này có thể giải quyết dễ dàng rồi.

Nói chính là mời đó, nhưng mà cảnh vệ vẫn là dùng súng bắt chúng tôi đưa lên văn phòng ở tầng hai, văn phòng này rất lớn, bên trong có rất nhiều thiết bị dùng nghiên cứu, đây thực ra là cái phòng thí nghiệm cỡ nhỏ, phòng thí nghiệm chỉ có một bàn làm việc to, so với trong suy nghĩ thì nó đơn sơ quá.

Nhưng từ đây đó có thể nhìn thấy được, người phó sở trưởng này chắc chắn là một người yêu thích, cuồng nghiên cứu.

"Học trưởng, thật sự là anh?"
Nhạc Đình vừa thấy người được gọi là phó sở trưởng kia thì kích động tiến lên một bước.

Nhưng người đàn ông ở trước mặt chúng tôi cũng khoảng 40 rồi, còn đeo theo một gọng kính bạc, vừa thấy chúng tôi hóa trang lạ, đầu tiên là ánh mắt căng thẳng, sau đó đem ánh mắt dừng lại ở trên người Nhạc Đình.

"Cô nói cô là sinh viên ở A Đại?"
"Đúng vậy, tôi là.

.

"
Tôi vội vàng dùng mu bàn tay ngăn miệng Nhạc Đình, tiến lên một bước nói:
"Phó sở trưởng, hiện tại cũng không phải lúc ôn lại chuyện cũ, nơi này của anh có không ít thiết bị dùng để thí nghiệm, mau để cô ấy quan sát vắc-xin xem nó có bị nhiễm bệnh hay không.

.

"
Trương Minh dời tầm mắt sang người tôi, rồi đi đến sau bàn làm việc và ngồi xuống, xem ra đây là một người từng trải qua sóng gió, luôn giữ được bình tĩnh biểu tình trên mặt vẫn luôn.

"Không phải các người nói vắc-xin này đã xác định là bị nhiễm bệnh sao?"
"Vừa rồi chỉ là hành động bất đắc dĩ, sự thật như thế nào còn phải kiểm tra một chút mới biết được.

"
Tôi nói xong lấy tay ý bảo Nhạc Đình, Nhạc Đình gật đầu rồi bắt đầu dùng thiết bị nghiên cứu trong phòng làm việc của Trương Minh bắt đầu làm thí nghiệm.

Trương Minh không có phản đối, tầm mắt vẫn ở lại trên người tôi:
"Xem ra anh là thủ lĩnh trong mấy người này.

"
"Thủ lĩnh? Không dám nhận, tôi biết nhiều hơn một chút thôi, để tôi ra mặt làm phó sở trưởng, nói chuyện trực tiếp hơn một chút đi.

.


"
"Gọi tôi là Trương Minh là được rồi, cô có thể cho tôi biết tại sao cô nói vắc xin bị phơi nhiễm không?"
Trương Minh đưa tay đẩy kính trên sống mũi, hành động nhỏ này tiết lộ tâm lý của anh ta, có lẽ anh ta còn sợ vắc-xin ở đây có vấn đề hơn chúng tôi?
"Chỉ là một loại virus mà thôi, nếu như tiêm vào trong cơ thể con người, sẽ làm chết người, những người chết kia sẽ trở sống lại thêm một thời gian.

"
Tôi không có trực tiếp nói họ sẽ biến thành thi quỷ, Trương Minh này có thể tin hay không vẫn là một ẩn số.

"Sẽ làm cho người ta biến thành người chết? Rồi còn sống lại?"
Sắc mặt của Trương Minh đầu tiên là căng thẳng, sau đó lắc đầu nở nụ cười:
"Không có khả năng, chuyện này tuyệt đối không có khả năng.

"
"Làm sao không có khả năng, thà tin có hơn là không tin chứ?"
"Không phải tôi không muốn tin cô, là lý luận của cô thật sự là không thể tin nổi.

Trương Minh tôi cũng là tiến sĩ nghiên cứu trên toàn cầu, thường xuyên cùng nghiên cứu viên nước ngoài tiến hành trao đổi thảo luận, nhưng cho tới bây giờ tôi chưa từng nghe nói qua là còn có loại virus như thế.

"
Trương Minh vẫn cười lắc đầu.

Người này cố chấp quá, tôi lười phí lời cùng anh ta, nếu như bị tôi tra ra vắc-xin nơi này đều bị nhiễm bệnh thì tôi sẽ dùng một ngọn lửa đốt sạch.

"Thế nào, có bị nhiễm bệnh không?"
Tôi nghiêng đầu qua hỏi Nhạc Đình.

Đầu của Nhạc Đình đổ đầy mồ hôi, sau nhiều lần điều chỉnh cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu:
"Không có biểu hiện bị phơi nhiễm.

.

"
"Cô nói gì vậy? Sao có thể như thế? Làm sao có thể không có? Chẳng lẽ tôi đoán sai rồi?"
"Thế vắc-xin nơi khác có hay không, để tôi lại đi lấy một ít về kiểm tra, các người ở chỗ này chờ!"
Nhiếp Tranh nói xong liền muốn xoay người ra cửa, không nghĩ tới Trương Minh đột nhiên vỗ bàn đứng lên:
"Các người đủ rồi!"
"Học trưởng.

.

"
"Điên cũng điên đủ rồi, nếu đã xác định không bị phơi nhiễm, vậy bây giờ các người lập tức rời đi, tôi có thể không truy cứu trách nhiệm của các người!".


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện