Âm Hôn: Ngủ Cùng Quỷ

174: Giết Gà Dọa Kh


trước sau


Tôi mở miệng định nói điều gì đó, nhưng tôi nuốt trở lại, tôi biết đó là ở Hải Thông.

Còn có một người khác đang chờ Nhạc Đình biến anh ta thành một con thi quỷ.

"Chúng ta đi thôi."
“Ồ.” Nhạc Đình vội vàng chạy tới trước mặt tôi, có lẽ là vì sợ bị tôi phát hiện.
Khi chúng tôi tiếp tục đi ra ngoài, các nhà kho và phòng thí nghiệm ở phía sau chúng tôi lần lượt cháy và nổ mạnh, trên đường đi, chúng tôi thậm chí gặp phải một số người không sợ chết ở đó cứu hỏa, tôi buộc phải dọa đuổi họ ra ngoài.
Cuối cùng, khi tôi và Nhạc Đình bước ra khỏi tòa nhà, một vụ nổ mạnh đột ngột phát ra từ phía sau, một ngọn lửa lớn lao về phía tôi kèm theo một làn sóng nhiệt, tôi nhanh chóng vươn cánh ra để bảo vệ Nhạc đình vào trong vòng tay của mình.

(Ui chị 9 men quá)
Tiếng còi cảnh sát ở bên ngoài vang lên tứ phía, nhưng họ không có đến gần, sau khi rời đi cùng Nhạc Đình, tôi thấy Ngoan Mậu và Tề Quân đã làm xong việc tôi giao cho.
Chỉ là tôi đã đánh giá thấp tầm quan trọng mà quốc gia coi trọng nơi này, cho dù xe cứu hỏa không thể tới đây.

Ở đây cũng có người xách thùng, lái xe chở nước đến.
"Các người ở chỗ này chờ tôi, tôi đi ra ngăn cản những người đó, nhất định không cho họ tiến vào."
"Mộng Mộng không cần đâu.

Nhiếp Tranh chắc chắn sẽ phá vỡ lọ vắc xin.

Dù họ có đi vào cũng vô dụng." Nhạc Đình kéo tôi lại, không muốn tôi bị lộ ra trước mắt công chúng.
Tôi bất lực kéo tay cô ấy ra, "Tôi không lo lắng về chuyện này, tôi sợ mấy người lính cứu hỏa kia quá chuyên nghiệp, lỡ đi vào mà không cẩn thận rồi chết thì tôi cảm giác tội lắm."
Nói xong, tôi đẩy cô ấy vào góc tường, bay tới kéo hàng rào sắt điện qua rồi khóa lại, còn tôi thì đứng trên hàng rào sắt.

Bên ngoài hàng rào sắt có rất nhiều nhân viên công chức từng ở đây, không muốn rời đi, khi thấy tôi đứng trên hàng rào sắt, họ đoán chắc tôi có liên quan đến đám lửa này, nên, họ lao về phía tôi, tôi ngay lập tức hét lên làm họ dừng lại, "Đừng đi về phía trước, nếu không tôi sẽ giết không tha!"
"Cô là ai và tại sao cô lại ở đây!? "
"Anh mù à, không thấy tôi là spider man sao, ở đây có nguy hiểm, cho nên tôi xuất hiện ở đây.

Các người không thể đi vào, nếu không tôi sẽ không khách khí."
“Phi, cô nghĩ chúng tôi là những đứa trẻ lên ba à?” Có người đã phun một ngụm nước bọt khi nghe giọng tôi là phụ nữ.
"Đàn bà thối, cô xuống đây cho tôi, có phải do cô châm lửa ở bên trong không?"
Một người phụ nữ đanh đá lao lên, tôi quăng ngân chăm tơ tằm cấm vào mu bàn chân cô ta, cô ta hét lên và né ngã xuống đất.

Một số người khác lao lên từ phía sau, nhưng tôi cũng làm như vậy để ngăn họ lại, và sau đó không có ai dám tiến lên.
"Mau rời khỏi nơi này cho tôi, không ai được phép lại gần, nếu không, kết cục sẽ giống như cô ta.

"
"Đồ đàn bà thối, cô hãy chờ đó!"
Một vài người không phục, què chân cũng chạy đi, chẳng mấy chốc dẫn theo lính cứu hỏa đến và chỉ vào tôi nói: “Chính là người phụ nữ này, không biết cô ta dùng lực quái gì, chỉ cần ai lại gần cô ta thì chân sẽ bị thương.

"
Mấy anh em chiến sĩ phòng cháy không tin có chuyện ma quỷ, xông lên rồi bị tôi giải quyết một lược, không ngờ có người còn gọi quân cứu viện đến hỗ trợ.
Quân cứu viện không phải là súng sao?
Súng pháo không có mắt, nếu bắn trúng vào đầu tôi thì thảm, đợi lát nữa tôi phải rút trước.
May mắn thay, ngọn lửa bên trong cơ bản có thêm cồn nên ngọn lửa bùng lên khá nhanh, chỉ trong chốc lát toàn bộ tòa nhà đã bốc cháy, Nhiếp Tranh dùng đôi cánh trên lưng bảo vệ Trương Minh đi ra từ trong đám lửa, nhảy hàng rào đứng bên cạnh tôi.
"Tiếp này!"

Nói xong trực tiếp ném Trương Minh vào trong đám người, khi những người đó nhìn thấy là Trương Minh thì vội vàng giang hai tay bắt lấy anh ta.
Còn Trương Minh thì vẫn đang hôn mê.
"Không có vấn đề gì.

Ngay cả khi họ dập được lửa, thì cũng không thể cứu được số vắc-xin kia."
"Tốt lắm, chúng ta đi tụ tập hợp trên đỉnh tòa nhà cao nhất!"
“Cùng nhau đi.” Nhiếp Tranh nhìn tôi nhếch môi cười nhẹ.
Một giây sau tôi hiểu ý của anh ta, liền trực tiếp dùng tơ tằm quấn lấy Nhạc Đình đang trốn trong góc, ngay trong giây tiếp theo, tôi đã sánh vai cùng Nhiếp Tranh, duỗi thẳng đôi cánh, đập cánh một cái rồi trực tiếp bay lên.
"Á----"
Nhạc Đình bất ngờ bị sợi tơ kéo lên và bay lên không trung, cô ấy kinh hãi hét lên và sau khi chạm vào ánh mắt an ủi của tôi thì cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
Đám người phía dưới rất nhanh đã bị chúng tôi bỏ lại, không ngờ cái cảm giác được bay lượn trên không trung thật là tốt, tôi đập cánh bay nhanh, Nhiếp Tranh đuổi theo tôi, chúng tôi bay đến tòa nhà ở lân cận.
"Wow! Thật là ngầu nha! ”
Tôi đáp xuống mái nhà và thu cánh lại, mỉm cười với Nhiếp Tranh, người đang cau mày và phàn nàn, "Chúng ta rõ ràng là trời sinh một đôi, anh thực sự không hiểu sao em yêu Thiên Ngạo đó."
“Tôi với anh ấy có nhân duyên tiền kiếp, kiếp trước duyên đứt kiếp này nối lại, anh không thể ghen tị với anh ấy.” Tôi nhún vai không nói nên lời nào nữa.
"Vậy thì em nói xem, kiếp sau chúng ta sẽ ở bên nhau hay không."
"Khi một con thi quỷ chết đi, là không còn gì cả.

Chỉ những người đã chết mới biết kiếp sau sẽ như thế nào." Tôi thực sự mong rằng thi quỷ cũng có thể có kiếp sau, để Liễu Sương Sương và Lãnh Triết Lăng có thể gặp lại nhau trong kiếp sau.
"Hừ, ai biết được.” Nhiếp Tranh nói xong liền nhìn về phía xa xa, chính là phương hướng của kho vắc xin.
Tôi cũng nhìn theo, tuy rằng tòa nhà kho vắc xin không cao, nhưng lại chiếm diện tích rất rộng, chẳng trách Trương Minh kiên trì muốn ngăn cản chúng tôi, từ góc độ này nhìn qua, trước mắt như là một thành thị đang bị thiêu trụi thui lủi.
Tề Quân ngồi ở rìa của tòa nhà, ánh lửa làm khuôn mặt nhỏ nhắn của nó đỏ bừng, dường như nó có hơi không vui.

“Tề Quân, con bị sao vậy?” Tôi bước tới, ngồi trước mặt nó
“Mẹ, Tề Quân không có cánh, nhưng anh Ngoan Mậu có cánh.” Tề Quân

nói xong và yểu xìu cúi đầu xuống.
Thằng bé này đã nhảy lên nhảy xuống suốt, tôi chưa bao giờ nhìn thấy đôi cánh của nó.
Tôi vừa định an ủi cậu ấy thì Ngoan Mậu đã ngồi xuống trước mặt Tề Quân, "Em không có, nhưng anh có, tương lai anh sẽ bay cùng em!"
Nói xong, Ngoan Mậu trực tiếp ôm Tề Quân nhảy khỏi mái nhà, tôi sợ tới mức hét lên, theo bản năng muốn nhào tới, không ngờ lại bị Nhiếp Tranh ôm vào lòng, "Em muốn làm gì.

Em đừng quên em chỉ có một nửa cánh! "
"Nhưng mà……"
"Đừng lo lắng, em xem!"
Tôi vội vàng tìm kiếm bóng dáng của Ngoan Mậu, chỉ thấy nó ôm Tề Quân, lúc bắt đầu bay không được thuận lợi lắm, sau một đoạn xóc nảy mới thuận lợi bay lên, sau khi bay lượn trên bầu trời mấy vòng rồi hạ cánh xuống bên cạnh chúng tôi.
"Đứa nhỏ làm mẹ sợ chết khiếp, lần sau đừng tùy hứng như vậy!"
"Dạ!” Ngoan Mậu tinh nghịch lè lưỡi, sau đó nhìn Tề Quân, cả người đều nở nụ cười vui vẻ.
Tôi lắc đầu bất lực và cười.
Chừng nửa tiếng sau, ngọn lửa trong kho vắc xin vẫn không có đà suy yếu, để cháy hết thì ước tính cũng phải đến sáng mai, tôi không còn thời gian để chờ ở đây.
"Chúng ta đi thôi, ở đây đợi cũng không có ích lợi gì."
“Ừm, các người xuống dưới lầu đợi anh, anh đi lái xe qua trước.” Nhiếp Tranh nhảy khỏi mái nhà sau khi nói xong.
Tôi không lo lắng gì cho anh ta cả.

Tôi không có khả năng chơi với độ khó cao như vậy, ngã chết là đáng đời á.
Trong lúc đợi Nhiếp Tranh ở dưới lầu, Nhạc Đình vẫn không nói tiếng nào, tay trái vẫn để trong túi áo, khi chạm trúng tầm mắt của tôi thì cô ấy vội quay mặt đi, tôi biết cô ấy sợ tôi biết rồi ép buộc cô ấy lấy ra tiêu hủy.
"Tôi đã biết, cô không phải cảm thấy có lỗi với tôi, hai cái vắc xin này, cô nhất định muốn cứu người quan trọng nhất của mình."
Nhạc Đình giật mình, quay đầu lại nhìn tôi, sau đó cười xin lỗi, "Tôi thật ngốc, không gì có thể giấu cô."
"Đừng nói tôi vĩ đại như vậy, tôi chỉ là tình cờ nhìn thấy mà thôi, tôi biết cô muốn cứu chồng mình."
"Đúng, vì để cứu anh ấy, tôi có trở thành một kẻ đê tiện và vô liêm sỉ hay không cũng không sao cả, ngoài ra còn có một loại vắc-xin tôi định dùng để nghiên cứu, nếu có thể thông qua nghiên cứu phối hợp ra những vắc-xin khác, có lẽ có thể cứu được rất nhiều người."
"Cô theo chúng tôi vào sinh ra tử, vì cứu chồng cô, tôi có thể hiểu được, tôi không quan tâm cô muốn cứu ai bằng vắc-xin kia, nhưng tôi không muốn có vắc-xin thứ ba xuất hiện trên thế giới.


Nếu không, tôi sẽ không để cô tiếp tục sống trên thế giới này." Tôi nheo mắt nhìn Nhạc Đình để cho cô ấy biết rằng tôi không nói dối.
Nhạc Đình sững sờ một lúc, sau đó đột nhiên bừng tỉnh gật đầu, "Tôi biết rồi."
"Tốt lắm, tôi sẽ không nói cho ai biết thêm về những thứ còn lại, loại thi quỷ không được tồn tại trên thế giới, chúng ta đã trộm sống thì cũng nên làm gì đó cho con người."
"Ừm, cô nói đúng."
Nhạc Đình gật đầu, đôi mắt trong veo, tôi biết cô ấy thực sự hiểu.
Cứ thế cho đến khi xe của Nhiếp Tranh chạy tới, và nhóm chúng tôi lên xe.
"Bây giờ đi đâu, có muốn nghỉ ngơi một chút không, hay là trực tiếp đến tìm Thiên Ngạo.” Nhiếp Tranh quay đầu lại nhìn tôi.
Ở đây tôi hoàn toàn không cảm nhận được hơi thở của Thiên Ngạo, tôi tràn đầy năng lượng khi muốn tìm Thiên Ngạo, nhưng Nhạc Đình và hai đứa trẻ có vẻ hơi mệt.
"Còn năm tiếng nữa mới đến bình minh.

Trước tiên tìm một khách sạn nghỉ ngơi trước đi, rạng sáng mai chúng ta liền rời đi."
"Được!"
Nhiếp Tranh gật đầu, quay tay lái đi thẳng về phía một khách sạn nổi tiếng ở Trung Quốc, chúng tôi không đăng ký mà trực tiếp đi vào từ cửa sổ để nghỉ ngơi.
Sau khi sắp xếp tốt xong Nhạc Đình và hai đứa nhỏ, tôi trở về phòng, tắm nước nóng liền mất ngủ, nên tôi dứt khoát lấy những thứ tôi mang theo và lập đàn.
Vẽ bùa gọi hồn.

(Chiêu hồn)
Bùa gọi hồn và bùa đuổi hồn (truy hồn) là bất đồng.
Bùa đuổi hồn là để theo dõi những quỷ hồn có ngày sinh, gọi hồn có thể tập hợp tất cả du hồn dã quỷ trong bán kính mười dặm, các đạo sĩ bình thường không dám sử dụng thủ thuật này vì sợ gọi quá nhiều quỷ hồn tới, hoặc gọi trúng quỷ hồn nguy hiểm.

Tôi không chỉ là một đạo sĩ, mà còn là một thi quỷ, sau khi trải qua vài lần sống chết, tính cách đã được giũa thành không sợ trời không sợ đất, nên tôi đã trực tiếp đốt một lá bùa gọi hồn.
Hơn nữa, tôi hy vọng rằng càng nhiều quỷ hồn đến càng tốt, trong trường hợp đó, một trong số họ sẽ có khả năng gặp qua Thiên Ngạo!
Một lúc sau, gió mạnh và lạnh trực tiếp từ cửa sổ lùa vào, tôi niệm câu thần chú và cẩn thận cảm nhận những quỷ hồn ở mọi hướng đang tụ tập về, trong đó có bốn năm con có pháp lực mạnh, chưa kể những con nhỏ quỷ nữa.
Thừa dịp trước khi họ đến, tôi đã lấy một số pháp khí và đặt chúng ở bên cạnh mình, trong lúc cần thiết tôi có thể dùng nó để giết gà dọa khỉ!.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện