Âm Hôn: Ngủ Cùng Quỷ

175: Em Là Ý Nghĩa Sống Của Anh


trước sau


Đột nhiên ở ngoài cửa sổ có một bóng đen chợt lóe lên, sau lưng tôi chợt lạnh lẽo.
"Tới rồi?"
Chỉ dựa vào cách đi vừa rồi cũng có thể phán đoán ra thực lực của người này là không tầm thường.

Tôi mạnh mồm, không có sợ hãi, như vậy, mới làm cho người đó khó nắm bắt được.
"Cô gọi tôi đến đây làm gì?"
Giọng nói này là của một người đàn ông, tôi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một người đàn ông có tóc dài xõa vai, mái tóc che đi một nửa bên gò má anh ta, bên còn lại là một nửa khuôn mặt đẹp trai nhưng tái nhợt, tôi tuyệt đối không tò mò nửa còn lại của anh ta trông như thế nào đâu, vì không chừng tò mò sẽ dọa chết mèo đó.
"Tôi không chỉ tìm anh, mà còn tìm tất cả quỷ hồn trong phạm vi mười dặm ở nơi này, không ngờ là thủ đô này có không ít cô hồn dã quỷ như vậy."
"Có việc gì thì nói đi."
Giọng điệu của người đàn ông rất không thân thiện.

Hiển nhiên thôi, bị người ta gọi đến như vậy thì chắc chắn sẽ rất không vui.
Nếu đã như vậy thì tôi cũng đi thẳng vào vấn đề luôn:
"Với thực lực của anh thì chắc chắn có thể cảm giác được, vào mấy ngày trước có một quỷ lệ đi ngang qua đây đúng không? Tôi muốn biết ông ta đã đi về hướng nào."
Cho dù anh ta không cảm giác được Thiên Ngạo, nhưng vẫn có thể cảm giác được Hàng Thi, chỉ cần tìm được Hàng thi, là có thể tìm được Thiên Ngạo.
Quả nhiên, sau khi nghe tôi nói xong, ban đầu, sắc mặt của anh ta hoảng hốt, rồi ngước mắt lên nhìn tôi:
"Cô tìm ông ta làm cái gì, dựa vào pháp lực này của cô, cho rằng mình có thể chế phục được ông ta sao? Đúng là không biết tự lượng sức mình!".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Mùa Hè Mang Tên Em

2.

Hợp Đồng Định Mệnh: Ngược Chiều Yêu Thương
3.

Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
4.

Vật Phát Sáng
=====================================
"Xin lỗi, nhưng tôi không thể nói.."
Anh ta rất dứt khoát từ chối tôi.
"Tại sao? Anh không sợ tôi giết anh sao? Đối phó với ông ta thì tôi có thể không nắm chắc phần thắng, nhưng mà giết anh lại dễ như trở bàn tay!"
"Không chỉ có tôi, tất cả quỷ hồn bị cô gọi tới cũng sẽ không nói cho cô biết đâu, nếu so sánh giữa cô với Hàng Thi, thì đương nhiên chúng tôi biết Hàng Thi kinh khủng và lợi hại hơn nhiều.."
Tên quỷ kia không hề kiêng dè gì, trực tiếp xem thường tôi.
Chết tiệt, vừa rồi mới nói muốn giết gà dọa khỉ, chẳng lẽ muốn tôi phải dùng người đàn ông này để thử đao?
Tôi nắm chặt nắm đấm.

Vốn định dùng vũ lực để giải quyết vấn đề nhưng đột nhiên đầu óc của tôi chợt lóe lên, nghĩ ra một diệu kế.
Nam quỷ này vừa rồi nói là Hàng Thi khủng bố lợi hại hơn tôi nhiều, chứng tỏ anh ta rất sợ Hàng Thi, nếu như nói một thứ còn khủng bố hơn nữa thì sao, nếu nói thứ anh ta sợ hãi biến mất, anh ta sẽ khoái chí vỗ tay chứ.
"Tôi hiểu tại sao anh không muốn nói cho tôi biết.

Là sợ bị Hàng Thi biết được rồi giết anh, đúng không? Cái này thì anh có thể yên tâm, lúc trước, anh chắc chắn cũng có cảm giác được ba cỗ quỷ khí cường đại khác chứ, đó là ba con trai nuôi của Hàng Thi, đều thuộc hạng có tu vi cao cường, hơn nữa tôi, là chúng tôi nhất định có thể loại bỏ Hàng Thi.."

Trong nháy mắt ấy, sắc mặt của anh ta đã do dự, vừa định nói cái gì tụ tập.

Thì tôi đột nhiên ném ra tơ tằm ngân châm quấn lấy cổ anh ta, kéo anh ta đến trước mặt tôi.
Nam quỷ không ngờ tôi lại đột nhiên ra tay như thế, anh ta đưa tay muốn phản kích, lại bị tay kia của tôi nhanh chóng nắm lấy cổ tay, khống chế, tôi cố ý dùng thực lực thi quỷ và dễ dàng bẻ gãy tay của anh ta.
"Bây giờ, chắc chắn anh đã rõ, tôi cũng không phải người bình thường, hơn nữa không phải là một người như tôi đối phó Hàng Thi, Hàng Thi mà không chết, chúng tôi khó có được tự do, chẳng lẽ anh muốn cả đời đều sống trong lo lắng, sợ hãi? Nếu Hàng thi bất tử, vậy anh cứ chờ làm một con chó bên người ông ta đi!"
Nói xong, tôi đẩy mạnh anh ta ra.
Người đàn ông kia lảo đảo vài bước, quay đầu lại, hoảng sợ nhìn tôi:
"Cô là thi quỷ?"
"Ôi, ngay cả thi quỷ mà anh cũng biết, nếu như anh không chịu nói cho tôi biết, vậy tôi liền cho rằng anh cùng Hàng Thi kia là một đám rồi, hiện tại tôi liền giết anh!"
Tôi nói xong giơ kiếm thất tinh lên và lẩm nhẩm niệm khẩu quyết.
Quỷ hồn đều biết đến kiếm thất tinh, tuy anh ta không sợ nó, nhưng có thể là bởi vì có nguyên nhân khác nên vội vàng gọi tôi lại:
"Từ từ, tôi nói cho cô biết, chỉ là hy vọng cô nhất định không để cho tôi thất vọng, phải giết được giết Hàng Thi!"
"Ha ha, về điểm này không cần anh phải nhắc nhở!"
"Bọn họ đi về phía Thấm Hải."
Thấm Hải?
Đó không phải là vùng biển phía Đông thủ đô, vùng biển kia nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ chút nào, chẳng lẽ bọn người Thiên Ngạo lại muốn đi đại chiến ba trăm hiệp trên mặt biển ư?
Đột nhiên, tôi nhớ tới cảnh Thiên Ngạo cùng Liệt Phong đại chiến trên biển khi trước, một mình tôi đứng ở trên bãi cát không giúp được gì, có lẽ lần này, mong rằng chúng tôi có thể đuổi tới kịp, trước khi bọn họ đến Thấm Hải?
"Được rồi, tôi biết rồi, anh mau rời đi đi, thuận tiện lùa những quỷ bên ngoài đi."
Tôi nói xong nhìn ra bên ngoài cửa sổ, rất nhiều quỷ hồn bay bay ở bên ngoài, họ không rõ nguyên nhân nhìn vào bên trong.
Họ tới rồi lại không tiến vào, không động đậy là do sợ nam quỷ tóc dài này, có lẽ nam quỷ này là thủ lĩnh của đoàn này.
Nam quỷ có thể cũng không hy vọng phiền phức sẽ dính lên người mình, nên nói xong liền trực tiếp rời đi, trong lòng tôi vẫn một lòng nghĩ đến Thiên Ngạo, giờ cũng thu thập đồ đạc, mở cửa liền đi ra ngoài, không nghĩ tới Nhiếp Tranh ở bên ngoài dựa vào cửa phòng tôi.
"Sao anh lại ở đây?"

"Em gây ra động tĩnh lớn như vậy, anh không đến xem một chút sao? Sao rồi, hỏi ra được cái gì không?"
"Có, nói là bọn người Thiên Ngạo đã đi đến Thấm Hải, tôi không thể ngủ được, bây giờ, chúng ta lên đường đi."
Tôi nói xong cũng không đợi Nhiếp Tranh đồng ý, đi thẳng đến phòng bên cạnh, phòng của Ngoan Mậu và Tề Quân, kéo hai đứa nhỏ dậy.
Nhạc Đình nghe thấy tiếng động cũng vội vàng ra ngoài, cô ấy không mang theo gì, cứ vậy, chúng tôi nói đi liền đi rồi.
Bên ngoài trời đầy sao và trăng, Nhiếp Tranh mở hết cửa sổ xe ra, hai đứa nhỏ bị gió thổi, cơn buồn ngủ bị đánh tan, Ngoan Mậu nghiêng người hỏi:
"Mẹ ơi, chúng ta gấp gáp như vậy là muốn đi đâu

ạ?"
"Đi tìm cha con."
"Thật sao? Thật tốt quá, chúng ta đi ra không phải là vì tìm cha sao, lần này cuối cùng cũng có thể nhìn thấy cha rồi!"
Ngoan Mậu vui vẻ múa máy tay chân, tôi không muốn hắt nước lạnh vào thằng bé, chỉ bất đắc dĩ mà cười cười.
Tôi hy vọng chúng tôi có thể đuổi kịp.
Nơi này đến Thấm Hải mất khoảng hai ngày lái xe, so với tốc độ của quỷ hồn, thì tôi e là đó chỉ là hy vọng xa vời, đến con đường ven biển ở Thấm Hải, tôi bảo Nhiếp Tranh dừng xe lại.
"Nếu như bọn họ thật sự muốn đánh nhau, sẽ không lui tới chỗ đông người, nên tôi thấy chỗ này khá thích hợp."
Tôi nhìn về phía xa xa, con đường quốc lộ nằm ở sườn núi vùng duyên hải còn chưa đến Thấm Hải thật, nhưng nơi này địa hình hiểm trở, mặt biển mênh mông vô tận, mặt trời sơ sinh sưởi ấm biển trời, tôi dường như đã nhìn thấy bóng dáng của Thiên Ngạo.
Tôi nhanh chóng vẽ một tấm bùa gọi hồn, nơi này địa thế hiểm trở dễ xảy ra tai nạn giao thông, nhất định có không ít quỷ hồn tụ tập ở đây.
Quả nhiên, một trong những quỷ nước trong đó vội vàng nói cho tôi biết bọn họ sau khi tới nơi này liền nhanh chóng chìm xuống nước, bộ dáng lục thần vô chủ [Ý nghĩa: Hoang mang lo sợ; mất bình tĩnh; hoang mang lo sợ; không làm chủ được tinh thần (theo Đạo gia, lục thần của cơ thể người gồm tim, gan, phổi, thận, tỳ, mật) ] giống như là tận mắt chứng kiến trận chiến ác liệt, đến bây giờ còn đang sợ hãi.
Cuối cùng cũng xác thực được tin tức của Thiên Ngạo và mọi người, tôi khẩn cấp nhìn Nhiếp Tranh:
"Chúng ta đi tìm bọn họ đi, tôi tin tưởng giờ này bọn họ nhất định đang ở gần khu vực biển này."
"Đừng hành động sốc nổi, chúng ta là thi quỷ không phải quỷ, rơi xuống biển này, còn không biết có thể sống sót hay không, không bằng ở chỗ này chờ bọn họ đi."
"Chờ ư? Nếu trở lại là Hàng Thi thì sao?"
Giờ này khắc này, tôi không thể chờ được nữa.
"Mẹ ơi, hay là mẹ ở đây chờ một chút, con đi xem trước!"
Ngoan Mậu nói rồi giương hai cánh, chuẩn bị muốn nhảy xuống, tôi vội vàng giữ chặt thằng bé lại.
"Không được, đó chính là Hàng Thi, sao mẹ có thể để cho các con đi!"
"Như vậy đi, em hứa với anh chỉ là đi xem một chút, tuyệt đối không tùy tiện ra tay, chỉ cần đứng xa xa nhìn là được."
Nhiếp Tranh thấy được bộ dáng sốt ruột bốc hỏa của tôi, cuối cùng cũng có chút nhượng bộ.
"Được!"
Tôi không cần suy nghĩ liền gật đầu, sau đó chui vào trong xe đem pháp khí mang đến đều đeo lên trên người, sau đó nói với Nhạc Đình, vừa xuống xe:

"Nhạc Đình, hiện tại nơi này không cần cô hỗ trợ, cô lái xe về thành phố L trước đi, dẫn theo hai đứa nhỏ về đó.."
Chúng vừa nghe nói tôi muốn chúng trở về, thì Ngoan Mậu cùng Tề Quân đồng loạt tiến lên ôm lấy đùi của tôi:
"Mẹ, con không muốn đi, con muốn ở cùng một chỗ với mẹ.."
"Ở nơi này nguy hiểm lắm!"
"Chúng con không sợ, từ lúc đi theo mẹ đến nơi này, chúng con cũng đã xem nhẹ sống chết, cho dù phải chết chúng con cũng phải chết ở bên cạnh mẹ, chúng con không muốn đi."
Hai đứa nhỏ nói xong khóc lên, tâm địa sắt đá của tôi cũng bị bộ dáng của bọn nó làm tan chảy, đành phải nói với Nhạc Đình:
"Cô đi trước đi, chúng tôi sẽ sớm trở về."
"Ừm."
Nhạc Đình đương nhiên biết mình ở chỗ này không chỉ không giúp được gì, ngược lại, có thể sẽ trở thành công cụ để Hàng Thi dùng uy hiếp chúng tôi, nên cô ấy vội vàng lên xe rời đi.
Nhìn biển động mạnh, trong lòng của tôi lại tương đối bình lặng, cho dù trước mắt là một con đường chết, tôi cũng không hối hận!
"Chúng ta xuất phát thôi!"
Tôi duỗi căng đôi cánh trên lưng mình, Nhiếp Tranh cũng xé lưng, duỗi ra nửa đôi cánh màu hắc diện thạch khổng lồ của mình.
Ngoan Mậu dùng một sợi dây thừng trói Tề Quân vào người mình, còn nghịch ngợm cười cười với tôi:
"Đợi lát nữa nếu thật sự gặp phải nguy hiểm, Tề Quân sẽ phụ trách tấn công, con sẽ phụ trách bay lượn!"
"Mọi việc đều phải lấy an toàn làm chủ, đánh không lại liền chạy, biết không?"
"Con biết rồi!"
Chờ hai đứa nhỏ cam đoan, gật gật đầu, tôi nhìn Nhiếp Tranh:
"Chúng ta đi thôi.."
"Nhiếp Tranh, xin lỗi, ở bên cạnh tôi luôn khiến anh gặp phải vấn đề như vậy, đợi lát nữa nếu chúng ta binh bại như núi lở, anh hãy nghĩ biện pháp rời đi trước."
"Sao, em đang nói cái gì vậy? Đừng quên chúng ta bây giờ cùng sống cùng chết, không có em, tôi cũng không sống được, hơn nữa cho dù tôi còn sống, cũng không còn ý nghĩa để sống!" (:)) nam phụ của lòng em, anh làm em nhớ anh cá đen Dư Mặc quá.)
Lần này anh ta không giống như lúc trước, không giống cái kiểu tỏ tình bằng dáng vẻ của công tử ăn chơi, nên nó càng làm cho tôi cảm động, tôi thậm chí không dám nhìn vào ánh mắt của anh ta, chỉ có thể yên lặng ở trong lòng nói xin lỗi anh ta.
Trái tim của tôi sớm đã theo Thiên Ngạo bay về phương xa không rõ ấy, ngoại trừ đuổi theo Thiên Ngạo, tôi đã không còn động lòng với bất kỳ ai nữa.
"Mẹ, vẫn không cảm giác được hơi thở của cha!"
Ngoan Mậu là quỷ hồn duy nhất trong chúng tôi, nó nhạy với mùi của quỷ hồn, chúng tôi bay lâu như vậy, đã không còn nhìn thấy vách đá đứng phía sau, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
"Không được rồi, mẹ phải dùng bùa giấy để phụ trợ.".


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện