"Tôi đã ngủ qua nửa tháng hả?"
Tôi không tin hỏi ra tiếng, vừa ôm cái đầu vẫn còn ê ẩm của mình.
"Ừm, chị bị sốc nặng máu dồn vào tim.
Tim đã ngừng đập một lần rồi, nếu mà chị còn là một con người thì chắc chắn đã chết ở Thấm Hải."
Nhạc Đình nói xong rút kim truyền dịch trên cánh tay tôi ra, rồi bưng một ly nước đưa cho tôi:
"Nếu chị đã tỉnh rồi, chị hãy uống chút nước đi, tôi đi lấy chút đồ ăn cho chị."
Nhạc Đình vừa nói vừa bước ra ngoài, tôi nhanh chóng nhớ lại cảnh tượng trước khi tôi hôn mê, và chợt nhớ ra bốn chữ: Đồng quy vu tận! (Nghĩa là ôm nhau chết chung bằng cá chết lưới rách)
"Thiên Ngạo.."
Tôi hét lên, nhấc chăn và xuống giường, tôi chắc chắn mình nhớ không lầm, Vưu Tích đã nói rằng Thiên Ngạo và Hàng Thi đã đồng quy vu tận.
Tôi không tin!
Tôi mặc quần áo vào và chạy ra ngoài, nhưng vì lâu quá không ăn uống gì nên tôi không còn sức lực, vừa bước được hai bước thì đầu tôi choáng váng một trận, cũng may mà tôi giữ được khung cửa mới miễn cưỡng ổn định lại người.
Nhạc Đình bước vào với thức ăn trên tay thấy tôi thế thì vội vàng mắng:
"Mộng Mộng, chị định làm gì vậy hả.
Bây giờ chị còn chưa thể xuống giường được đâu!"
"Không, tôi muốn đi tìm Thiên Ngạo!"
"Chị có đi cũng không giúp được cái gì, Nhiếp Tranh đưa chị trở về rồi lập tức đi Thấm Hải, ở đó còn có cả Ngoan Mậu và Tề Quân, họ vẫn đang tìm kiếm, chị nên an tâm ở lại đây chờ tin tức đi."
Nhạc đình vừa dứt lời, nước mắt tôi lập tức tràn mi.
"Đã nửa tháng rồi, bên kia có tin tức gì chưa?"
"Chưa..
chưa có.."
Mặt Nhạc Đình tái mét, nhưng cô ấy không đành lòng nói dối tôi.
Đã nửa tháng rồi mà không có tin tức gì, tôi còn có thể ở lại đây sao?
Tôi cầm chiếc bánh mì trong tay Nhạc Đình cắn một miếng lớn:
"Đừng cản tôi, tôi phải đi tìm Thiên Ngạo!"
"Dù chị có muốn đi thì trước khi đi cũng nên ăn và uống chút gì đó đã, không thì rủ Vưu Tích đi cùng.
Anh ta cũng vừa mới tỉnh vào mấy ngày trước, mấy ngày nay ngày nào cũng đến thăm chị.
Nếu chị cứ thế mà đi, anh ta đến thăm chị mà không thấy người đâu lại đòi người ở chỗ tôi thì tính sao?"
Nhạc Đình kiên quyết đẩy tôi trở vào phòng, tôi cũng ăn một ít cho có, dù sao thì muốn làm gì thì cũng phải có sức mới làm được.
"Cô nói anh ba tỉnh rồi?"
"Ừm."
"Còn anh hai thì sao?"
Tôi vừa nhai vừa hỏi.
"Anh ta.."
"Anh ấy đã chết rồi."
Nhạc Đình không biết phải mở lời như thế nào.
Một giọng nói khác ở ngoài cửa vang lên xen vào, tôi nhìn về hướng cửa, chỉ thấy Vưu Tích đứng ở cửa trong bộ quân phục, với mái tóc chải ngược trông rất đẹp trai, cái mũ kẹp ở dưới cánh tay, giống như một sĩ quan.
"Anh nói gì vậy hả? Anh hai chết rồi sao?"
Tôi suýt nữa tự làm mình sặc.
"Sao anh hai có thể chết chứ? Tại sao các người không đánh thức tôi dậy, để tôi cứu anh hai hả? Nếu như tôi lại đưa anh ấy xuống ấm giới để chữa thương thì anh ấy nhất định sẽ không chết!"
Vưu Tích bất đắc dĩ hừ lạnh một tiếng, đi về phía tôi, đem sữa trong khay của Nhạc Đình đưa cho tôi:
"Cô nhìn bộ dáng hiện tại của cô xem, đứng cũng đứng không vững mà còn muốn cứu người khác sao, anh hai, anh ấy bị thương rất nặng, cho dù sư phụ cô còn sống đi nữa thì e rằng cũng không cứu được anh ấy!"
Tôi tiếp nhận sữa trong tay Vưu Tích, trong lúc vô tình đụng phải ngón tay anh ta, tôi cảm nhận được quỷ khí trong cơ thể anh ta đã ít đi đến đáng thương, tôi theo bản năng nâng tầm mắt lên nhìn, chỉ thấy sắc mặt anh ta tái nhợt giống như là người vừa mới qua khỏi một đợt bệnh nặng vậy, bây giờ chắc anh ta vẫn còn bị thương?
Anh ta nói rất nhiều, lúc ở Thấm Hải tôi cũng biết thương thế của anh hai, dù có làm cái gì thì cũng không thể cứu sống anh ta, nhưng tôi vẫn hy vọng anh ta có thể ra đi thanh thản.
Tôi ăn từng ngụm từng ngụm bánh mì mà không nói lời nào nữa, trong miệng cảm giác chua chát, khó chịu.
"Anh có tin tức gì về Thiên Ngạo không?"
Nghe tôi nhắc đến Thiên Ngạo, Vưu Tích sửng sốt:
"Vẫn chưa, Nhiếp Tranh vẫn đang miệt mài tìm kiếm, và bên tôi cũng lấy lý do diễn tập để lấy rất nhiều tàu ngầm, đang tìm kiếm ở biển Thấm Hải và vùng biển Đại Tây Dương, nhưng qua nhiều ngày như vậy rồi, hy vọng đó là rất nhỏ.."
"Không đâu, tôi tin rằng Thiên Ngạo sẽ không sao."
Nước mắt không cam lòng chảy ra, bánh mì trong miệng trở nên khô khốc và khó nuốt, tôi ném bánh mì xuống bàn.
"Câu nói cuối cùng của Thiên Ngạo là nhờ tôi chăm sóc cô thật tốt, nếu như chú ấy thật sự xảy ra chuyện gì, hãy để anh chăm sóc em cả đời."
"Không cần!"
Tôi lau mạnh đi nước mắt ở trên mặt rồi đứng lên:
"Tôi muốn đi Thấm Hải, tôi không tin Thiên Ngạo thật sự đồng quy vu tận với Hàng Thi, vì pháp thuật của anh ấy mạnh như vậy mà!"
Nhạc Đình muốn ngăn tôi lại, nhưng sự quật cường của tôi khiến cô ấy không thể ngăn cản, đành phải thỏa hiệp một bước và nói:
"Nếu chị thực sự muốn đi thì cũng cũng được thôi, hãy đến phòng thí nghiệm với tôi trước, tôi sẽ kiểm tra tất cả các chức năng trên cơ thể của chị.
Nếu chị không có bất kỳ vấn đề gì, thì tôi sẽ cho chị đi.."
"Được."
Tôi cũng nhượng bộ một bước.
Sau khi vào phòng thí nghiệm, tôi thấy có một người đàn ông trong phòng thí nghiệm, thường thì chỉ có một mình Nhạc Đình ở đây, người đàn ông ấy mặc áo blouse trắng vừa nhìn thấy tôi thì mỉm cười với tôi, rõ ràng là anh ta đã ở đây lâu rồi.
"Mộng Mộng, để tôi giới thiệu với chị, đây là chồng tôi Tiếu Diệc, anh ấy là bác sĩ di truyền học, anh ấy đã tỉnh được một tuần rồi."
Nhạc Đình vội vàng kéo Tiếu Diệc giới thiệu cho tôi, tôi không cẩn thận đụng vào dao phẫu thuật của Tiếu Diệc cắt trúng vào tay Nhạc Đình.
Tôi nhanh chóng cầm cồn trên bàn lên và muốn khử trùng cho cô ấy, nhưng cô ấy nhướng mày giơ ngón tay lên, miệng vết thương trên đó rất nhanh đã lành lặn trở lại:
"Đừng lo, bây giờ tôi cũng là thi quỷ như chị."
"Nhạc Đình, cô!"
Tôi kinh ngạc há to miệng.
"Ha ha, chị không phải nói không cho phép xuất hiện vắc-xin thứ ba sao? Nên tôi dứt khoát đem một lọ khác dùng ở trên người tôi, như vậy tôi cũng là thi quỷ, có thể cùng Tiếu Diệc, vĩnh viễn ở chung một chỗ, ngay cả tử vong cũng không thể tách rời chúng tôi ra!"
Trời ạ, không nghĩ tới Nhạc Đình lại lựa chọn như vậy, nhưng mà như vậy cũng tốt, đội ngũ của chúng tôi lại có thêm một thành viên mới rồi.
"Xem cô vui vẻ chưa kìa, mau kiểm tra cho tôi đi, cô cùng chồng song túc song tê [gắn kết bền chặt], còn tôi cũng phải đi tìm chồng tôi đó."
Tôi nói xong nằm xuống giường bệnh, lại không cẩn thận đối diện với tầm mắt của Vưu Tích, tầm mắt của anh ta rất không tốt, giống như là đang tức giận vậy.
Người này rốt cuộc đang giận cái gì vậy!
Rất ổn,