Âm Hôn: Ngủ Cùng Quỷ

176: Đồng Quy Vu Tận


trước sau


Tôi vẽ một tấm bùa truy hồn viết ngày sinh tháng đẻ của Thiên Ngạo lên đó rồi đốt đi, nhưng tôi không ngờ là lá bùa hóa thành tro liền chìm vào trong nước biển, tôi cau mày nói:
"Như thế này, là có chuyện gì xảy ra vậy?"
"Có lẽ là do gió ở đây quá lớn, đợi lát nữa, khi gió thổi nhẹ đi thì em thử lại lần nữa."
Lời giải thích này của Nhiếp Tranh thật sự quá gượng gạo, nhưng tôi đương nhiên biết rõ bùa giấy không bị ảnh hưởng bởi đồ vật, huống chi bùa giấy này còn có pháp thuật gia trì, làm sao có thể bởi vì gió mà bị thổi bay?
Tôi vội vàng đốt thêm một tờ bùa giấy khác, lần này, gió biển rõ ràng không lớn như lần trước, nhưng tro bùa vẫn giống như lần trước, bay ra ngoài chưa được bao lâu thì đã chìm vào trong nước biển.
Lần này, may mắn của tôi bị một chậu nước lạnh dập tắt:
"Thiên Ngạo, anh ấy nhất định đã xảy ra chuyện gì đó rồi!"
"Không đâu, anh ta lợi hại như vậy, còn có hai anh trai hỗ trợ.

Làm sao có thể xảy ra chuyện gì chứ."
"Bùa giấy của tôi sẽ không lừa gạt tôi, bùa truy hồn này là pháp thuật chính tông thường dùng nhất cũng có tác dụng nhất của Mao Sơn chúng tôi, bùa giấy sẽ không gạt người, Thiên Ngạo chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi, tôi phải xuống đó xem một chút!"
Tôi nói xong liền cúi người xuống, Nhiếp Tranh liền ôm lấy tôi:
"Em tính làm cái gì, nơi này chính là biển đó, cho dù em biết bơi cũng sẽ bị những con sóng mãnh liệt này nuốt chửng!"
"Thì sao chứ, bây giờ phải làm sao hả, tìm lâu như vậy rồi mà cũng không phát hiện ra gì hết, tôi thật sự không thể chờ nổi nữa!"
"Chờ không được nữa cũng phải chờ cho anh!"
Nhiếp Tranh vẫn không chịu buông tay ra.
Tôi ở bên này vẫn còn đang giãy dụa, thì thấy một bóng đen cúi người vọt vào trong nước, là Ngoan Mậu.
"Ngoan Mậu!"
Tôi kinh ngạc hét to một tiếng, vội vàng gọi thằng bé trở lại, nhưng người của nó đã nhanh chóng chìm xuống nước, đảo mắt một cái đã không còn thấy bóng dáng của nó đâu nữa.
"Em đừng lo lắng, Ngoan Mậu là quỷ hồn, cho dù rơi xuống cũng sẽ không chết được."
"Cái rắm, trong nước chính là địa bàn của quỷ nước đó.


Có trời mới biết bên trong có thứ gì, hơn nữa quỷ ở trên cạn mà xuống nước thì sẽ bị giảm một nửa sức mạnh, rất có thể sẽ chết đó!"
Hiện tại ngay cả Ngoan Mậu cũng đi xuống biển, tôi rốt cuộc nhịn không được nữa, mà Nhiếp Tranh không chịu buông tôi ra, nên tôi quay đầu cắn một cái vào bả vai của Nhiếp Tranh, áo sơ mi trắng của anh ta đang mặc lập tức bị máu tươi nhuộm đỏ.

Nhưng anh ta không hé răng cũng không rên một tiếng, vẫn yên lặng chịu đựng.
"Buông tôi ra.."
Tôi cắn anh ta, không nhả ra, nói ra tiếng không rõ ràng.
"Trừ phi em cắn chết anh, bằng không anh tuyệt đối sẽ không buông tay, cho dù em nhận định Lãnh Thiên Ngạo ở dưới đáy biển, thì chúng ta vẫn có rất nhiều phương pháp khác có thể đi xuống đáy biển, cần gì xông xuống đấy chịu chết?"
Nghe vậy, tôi nhả miệng ra:
"Ý của anh là gì?"
"Hôm nay, chúng ta tìm trên mặt biển sơ qua trước đã, nếu như vẫn không tìm được Lãnh Thiên Ngạo, thì sau đó chúng ta có thể đi mua một chiếc tàu ngầm, chắc hẳn em cũng biết tiền nhà anh dùng không cạn mà!"
Nhiếp Tranh nói xong siết chặt tay đang ôm thắt lưng của tôi.
Anh ta nói cũng rất có lý, nhưng tôi không thể chờ đợi..
Ngay khi tôi chuẩn bị thừa dịp anh ta không chú ý mà chui vào trong nước, thì Ngoan Mậu cùng Tề Quân đột nhiên từ trong nước lao ra, đôi cánh của Ngoan Mậu đã ướt đẫm, bay rất thấp rất và cố gắng hết sức, tôi vội vàng dùng sợi tơ quấn lấy hai đứa nhỏ.
"Ngoan Mậu, mẹ không cho phép con tự tiện hành động nữa!"
"Khụ khụ! Mẹ à, những lá bùa kia vừa tiến vào biển liền tan biến mất, căn bản không có biện pháp đuổi theo chúng, hơn nữa ở trong nước bay rất khó khăn..

Mệt quá.."
Ngoan Mậu nói xong liền thở dốc từng hơi từng hơi, phải mất rất lâu mới lấy lại bình tĩnh.
"Làm sao có thể như thể chứ?"
Bùa giấy thế mà lại tan biến ở trong biển, vậy chẳng phải là, không có cách nào dùng pháp thuật để định vị vị trí của Thiên Ngạo sao?
"Đừng lo lắng, trời sắp rạng đông rồi, chúng ta tìm kiếm trên mặt biển một lần nữa trước đi, nếu như không được thì đợi đến buổi tối nay chạy tới khu quân sự trọng điểm ở thủ đô, cho dù phải trộm cũng phải trộm một chiếc tàu ngầm ra."
Hiện tại chỉ có thể làm theo ý của Nhiếp Tranh vậy, vì giờ đầu óc của tôi đã rất hỗn loạn, hoàn toàn không nghĩ ra được cách nào khác.

Cuộc tìm kiếm tiếp theo chia thành hai tổ, tôi và Nhiếp Tranh một tổ, Ngoan Mậu cùng Tề Quân một tổ, chúng tôi phân ra mỗi bên nửa biển, giao ước chính là bất luận tìm được hay không, trước khi mặt trời lặn xuống mặt biển thì tập hợp trên vách núi trước đó.
Mặc kệ là ai, nếu gặp phải Hàng Thi đều phải áp dụng cách chạy là thượng sách.
Thật ra thì tôi là vì để cho Ngoan Mậu cùng Tề Quân biết là gặp phải nguy hiểm phải chạy trốn nên mới nói như vậy, nếu như là tôi gặp phải Hàng Thi, thì tôi khẳng định sẽ không bỏ qua cho ông ta đâu!
Công tác tìm kiếm không mấy thuận lợi, tôi và Nhiếp Tranh tìm từ sáng sớm đến buổi trưa, lại từ giữa trưa tìm đến buổi chiều, mắt thấy sắp đến lúc mặt trời lặn, tôi và Nhiếp Tranh cũng đã kiệt sức, nhưng tôi không muốn trở về chút nào.
"Mộng Mộng, nên trở về rồi, bằng không bọn nhỏ khẳng định cho rằng chúng ta xảy ra chuyện đó, lại phải đi tìm chúng ta, đến lúc đó hai đứa mà đi nhầm đường, thì nhất định sẽ phiền phức lắm."
"Nhiếp Tranh, để cho tôi tìm thêm một lúc được không, tôi cảm giác sắp tìm được anh ấy rồi!"
"Không được, đợi trời tối, chúng ta hiện tại đã đi xa khỏi khu vực biển Thấm Hải, bên ngoài kia chính là Đại Tây Dương, buổi tối ở đó thỉnh thoảng sẽ có lốc xoáy gì đó."
Nhiếp Tranh nói xong ép kéo tôi trở về.
Nhưng tôi luôn muốn tìm xa hơn một chút, nên giãy giụa bay về phía bên kia của bầu trời.
"Mộng mộng, em đừng.."
Nhiếp Tranh đang nói đột nhiên dừng lại, sau đó mừng rỡ nhìn phía bên kia của biển:
"Mộng Mộng em xem, nơi đó có bóng người!"
Tầm mắt vốn đẫm lệ của tôi lập tức trở nên sáng suốt, vội vàng nhìn theo phương hướng ngón tay Nhiếp Tranh, quả nhiên có một bóng người, bóng người dang hai tay thành chữ lớn tản ra, trôi lềnh bềnh trên mặt nước.
Chờ chúng tôi bay tới gần mới phát hiện, mái tóc dài của người trôi nổi phập phồng trên mặt nước, nhưng thân thể của anh ta bị ngâm đến nổi có chút trong suốt rồi, trong lòng tôi căng thẳng:
"Là anh hai!"
Tôi vội vàng quăng sợi tơ quấn lấy anh hai, dùng sức kéo anh ta ra khỏi nước, Nhiếp Tranh vội vàng ôm lấy anh ta, lúc này tôi mới phát hiện, cả người anh hai không thể dùng từ tái nhợt để mô tả nữa, bởi vì anh ga gần như đã trong suốt rồi.
"Quỷ khí của anh

hai đã không còn bao nhiêu, anh ấy sắp hồn phi phách tán rồi!"
Ngay sau khi tôi mở miệng, nước mắt cũng chảy ra theo.
Nhiếp Tranh đem anh hai kẹp ở dưới nách lập tức xoay người bay về:
"Nhanh chóng đưa anh ta trở về, nói không chừng còn có thể cứu anh ta một mạng.."

Tôi vội vàng gật gật đầu, ánh mắt nhìn anh hai đầy đau lòng, lúc trước anh ta bị thương rất nặng, lại không có thời gian để hồi phục đã phải đi theo anh ba đến nơi này đối phó với Hàng Thi, hiện tại lại bị thương nghiêm trọng như vậy, cho dù là sư phụ tôi có còn sống, e rằng cũng không thể cứu được anh ta.
Tôi không khỏi nhìn về phía hải vực xa xôi nơi phát hiện ra anh hai, Thiên Ngạo, anh ấy có thể ở một nơi xa hơn không nơi đó hay không?
Còn anh ba thì sao, anh ta đang ở nơi nào?
Nếu bọn họ biết anh hai bị thương nghiêm trọng như vậy, nhất định sẽ cứu anh ta, cho nên đáp án duy nhất chính là, bọn họ cũng đã bất lực.
Lúc chúng tôi trở lại bên vách núi, Ngoan Mậu cùng Tề Quân còn chưa trở về, Nhiếp Tranh đem Mạc Trát Tà đặt trên mặt đất, tôi đứng đó đưa tầm mắt nhìn về phương xa, ánh hoàng hôn của buổi chiều tà sắp lặn xuống mặt biển rồi, mà sao hai đứa nhỏ vẫn còn chưa trở về.
"Ngoan Mậu cùng Tề Quân còn chưa trở về, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không, tôi phải đi xem một chút!"
"Em đừng đi, trước tiên em phải xem Mạc Trát Tà trước đã, chờ một chút đi, Ngoan Mậu cùng Tề Quân đều rất nghe lời, chắc là cũng sắp trở về rồi!"
Tôi nghiêng đầu nhìn anh hai, biết rõ hiện tại dù tôi có làm cái gì thì cũng là vô ích cả, nhưng tôi vẫn đốt hai lá bùa pha nước để cho anh ta uống, còn Nhiếp Tranh cởi quần áo khô trên người mình xuống và khoác lên cho Mạc Trát Tà.
"Mẹ!"
Từ xa xa, đột nhiên có tiếng của Ngoan Mậu truyền đến, tôi ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Ngoan Mậu đang gồng mình đỡ hai người bay ở trên mặt biển, nhìn như thể sắp chìm xuống biển.

(Tội thằng nhỏ, người bé tý, gánh còng lưng)
Tề Quân ở trong ngực nó, còn có một người đàn ông cao một mét tám nằm trên lưng nó, tôi mừng rỡ dang tay ra tiếp lấy Ngoan Mậu:
"Thiên Ngạo..

Là anh sao?"
Người đàn ông nằm trên lưng Ngoan Mậu không có hoàn toàn hôn mê, nghe thấy tiếng gọi của tôi thì nâng đầu ướt sũng lên, ánh mắt mông lung nhìn vào mặt tôi, khi nhìn thấy vui mừng trên mặt tôi biến thành mất mát, anh ta cũng bất đắc dĩ nở nụ cười.
"Xin lỗi, để cô thất vọng rồi."
Nói xong câu đó, Vưu Tích nghiêng người ngã xuống đất, người đang ông từng khí phách hăng hái trước kia, giờ này khắc này lại giống như một con chó rơi xuống nước, đáng thương, run bần bật.
Tôi vội vàng đỡ anh ta dậy ôm vào trong ngực cho anh ta ấm áp:
"Anh ba anh còn sống, thật là quá tốt quá, anh nói cho tôi biết, đã xảy ra chuyện gì hả, Thiên Ngạo đâu rồi?"
"Thiên Ngạo.

Thiên Ngạo.."
Vưu Tích rất suy yếu, không ngừng gọi tên Thiên Ngạo, nhưng lại thủy chung không nói ra Thiên Ngạo rốt cuộc bị làm sao, làm cho tôi nóng lòng mà rơi nước mắt, tôi nâng hai gò má anh ra lên và hoảng loạn hỏi:
"Anh ba, anh nói cho tôi biết đi, Thiên Ngạo, anh ấy rốt cuộc đã bị gì hả.."

"Thiên Ngạo, chú ấy và Hàng Thi..

Đồng quy vu tận rồi.."
Khi Vưu Tích nói lời này, tại khóe mắt anh ta có một dòng nước cuồn cuộn chảy xuống, không phân biệt được đó là nước mắt của anh ta, hay là bọt nước từ trên mái tóc ướt đẫm.
Đồng quy vu tận, bốn chữ này như sấm bên tai tôi, tôi giống như là bị ngũ lôi chú bổ vào người, trong đầu đột nhiên có máu dâng lên, đau đớn như có thứ gì xuyên qua tim..
"..."
"Mộng Mộng, em đừng lo lắng, Thiên Ngạo sẽ không có việc gì đâu, em bình tĩnh một chút đi!"
"Mộng Mộng, còn có tôi, Thiên Ngạo không còn nữa.

Tôi thay chú ấy chăm sóc cho em.."
Bọn họ không ngừng nói chuyện bên tai tôi, nhưng tôi đã không phân biệt được đó là lời của ai, chỉ cảm thấy trong đầu mình âm thanh ong ong, giống như là bùa đoạt mệnh vậy, rồi trước mắt tôi tối sầm đi và tôi rơi vào hôn mê bất tỉnh.
* * *
Bóng tối, vô biên vô tận, cả người vừa lạnh vừa buốt, tôi dường như đã chìm xuống đáy biển, cả người dập dềnh giống như nước chảy bèo trôi.
"Thiên Ngạo.."
"Thiên Ngạo, anh đang ở đâu.."
Thì ra đáy biển tối đen như vậy, không nhìn thấy cái gì, hai tay tôi không ngừng quạt, muốn đẩy bóng đen trước mắt ra, nhưng bất lực, bên tai giống như có người đang gọi tôi, tôi tìm thanh âm ấy muốn nắm bắt nó, rồi thì tôi đã cầm lấy được một bàn tay ấm áp, tôi mở bừng mắt ra.
"Chị Mộng Mộng, chị tỉnh rồi.."
"Nhạc Đình?"
Tôi vừa mở miệng ra, miệng liền đau đớn như xé rách, có thể là đã lâu lắm rồi không nói chuyện, nên cánh môi dính lại với nhau.
Nhạc Đình, không phải cô ấy đã trở về thành phố L rồi sao, sao lại ở chỗ này?
Tôi gian nan ngồi dậy, mới phát hiện nơi này vô cùng quen thuộc, đây không phải là phòng của tôi ở căn cứ ngục giam hay sao, trong lòng tôi hoảng hốt, túm lấy quần áo Nhạc Đình hỏi:
"Sao tôi lại ở chỗ này? Tôi, không phải tôi đang ở Thấm Hải hay sao?"
"Mộng Mộng, chị hôn mê bất tỉnh cũng đã gần nửa tháng rồi, Nhiếp Tranh không dám đưa chị đi chữa bệnh, đành phải mang chị trở về giao cho tôi, cám ơn trời đất, rốt cục thì chị cũng tỉnh lại."
Trong con ngươi Nhạc Đình lóe ra ánh lệ trong suốt, trên mặt còn hiện lên vẻ mệt mỏi, xem ra tôi đúng là được cô ấy chăm sóc suốt thời gian qua..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện