Vừa rời khỏi phòng giáo vụ, Nhan Khúc đi trên hành lang, hướng dần ra lối cổng.
Trên mặt vẫn còn vương chút nóng giận, cậu ta đi như người mất hồn, ánh mắt bình thường trầm ấm lại hình thành một loại toan tính kỳ lạ.
Bỗng nhiên, Nhan Khúc hơi ngạc nhiên khi thấy Lý Dịch Đình đang mang bộ dạng gấp gáp đi về bãi đỗ xe.
“Đình Đình!” Nhan Khúc gọi, nhanh chân đi về phía Lý Dịch Đình.
Cô vừa mới mở cửa xe, nét mặt rất lo lắng.
Nhíu mày nghi hoặc, cậu ta hỏi: “Có chuyện gì sao? Trông chị vội vã như vậy...”
Lý Dịch Đình rất nhanh nói: “Thầy Bách có chuyện, chị phải đi tìm thầy ấy.
Em ở lại...”
“Để em đi với chị.” Nhan Khúc xen ngang vào, dường như trong giọng nói còn chất đầy sự bất mãn.
Lý Dịch Đình hơi khó hiểu, ngập ngừng: “Khúc...”
Nhan Khúc lại lập tức nhoẻn miệng cười, nét mặt cơ hồ thoải mái nói: “Chẳng phải chị nói thầy Bách có chuyện sao? Một mình chị con gái thế kia liệu giải quyết có ổn không?”
Ngẫm nghĩ thật nhanh, Lý Dịch Đình chợt thấy lời Nhan Khúc nói khá hợp lý.
Không do dự thêm, cả hai đã lên xe rồi nhanh chóng rời khỏi trường.
Trạch Lam vừa bước ra góc khuất sau bức tường ở lối hành lang, chỉ kịp nhìn thấy chiếc xe của Lý Dịch Đình vừa rời bãi.
Nhìn thoáng qua cô còn thấy người ngồi cạnh ghế phụ là Nhan Khúc, trong lòng có chút áy náy thay vì hành động thô lỗ vừa rồi của Giang Triết Hàn.
Chẳng biết cổ tay có thực sự ổn hay không?
“Em đang nghĩ gì vậy?” Giang Triết Hàn từ lúc nào đã đứng sau lưng cô, giọng hắn trầm khàn cất lên.
Bước đến trước ngang hàng với Trạch Lam, hắn hơi nghiêng người về phía cô.
Đa nghi hỏi: “Vẫn còn lo cho thằng nhóc đấy à?”
Trạch Lam ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt sắc bén của hắn thoáng làm cô lạnh người.
Ở thời điểm hiện tại, cô có thể dễ dàng phân biệt được ánh mắt khác thường của hắn.
Khác nhau ra sao mỗi khi hắn nói về cô và đặc biệt trở nên đáng sợ thế nào khi nói đến kẻ khác.
Chính là ánh mắt hiện giờ, tiềm ẩn thứ sâu xa nham hiểm.
Trạch Lam hơi lãng đi né tránh, cô xoa đầu Hiểu Tình, làm ra vẻ thờ ơ: “Anh thôi đi, Nhan Khúc chỉ là thanh niên mới lớn.
Anh đừng có doạ cho người ta sợ như vậy chứ? Cái nét mặt này của anh không cẩn thận sẽ doạ cả Tình Tình đấy!”
Giật giật kéo kéo tay Trạch Lam, Hiểu Tình thấp bé bên dưới nhỏ xíu cất giọng dễ thương: “Mẹ ơi, papa thực sự đáng sợ đó!”
“Làm sao hả Tình Tình?” Trạch Lam ngồi xuống, vuốt mặt con bé.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Con bé phụng phịu, chu môi nói: “Papa hung dữ cơ...”
Vừa nói, Hiểu Tình vừa lén đưa mắt nhìn Giang Triết Hàn.
Bất chợt con bé ôm chằm Trạch Lam, vùi mặt vào cổ cô mà làm nũng: “Mẹ, papa lườm Tình Tình.”
Vỗ nhẹ lên lưng Hiểu Tình, Trạch Lam bật cười: “Tình Tình, papa tuy hung dữ nhưng chắc chắn papa đã rất thương Tình Tình.
Con không được nói như vậy, hiểu chứ?”
Chỉ là trùng hợp cô ngước mặt, lại trùng hợp chạm phải ánh mắt của Giang Triết Hàn đang nhìn mình.
Ánh mắt khắc nghiệt khi nãy đã dịu đi rất nhiều, thay bằng sự trầm lắng dịu dàng.
Sở dĩ cô nói vậy với Hiểu Tình, một phần là cô muốn con bé thực sự hiểu được, một phần là vì cô biết Giang Triết Hàn quả thực rất thương con bé.
Tuy gương mặt hầu như lúc nào cũng chất chín phần lạnh lùng, nhưng sự cưng chiều và chăm sóc Hiểu Tình của hắn bao nhiêu năm qua lẽ nào cô không biết.
Suốt gần bảy năm trời, một góc hình ảnh rõ mặt của con bé, hắn không hề để nó lọt ra ngoài.
Đủ để thấy hắn bảo vệ con bé một cách vô cùng cẩn thận.
Chưa kể đến những lần hắn tự tổn hại bản thân mình vì con bé, chính miệng con bé đã nói cho cô nghe rất nhiều.
Giang Triết Hàn, chắc chắn hắn đã khổ sở chịu đựng sự dày vò ấy suốt bao nhiêu năm qua.
Trạch Lam mỉm nhẹ môi, cô vỗ vai Hiểu Tình, khẽ giọng nói: “Tình Tình, nhìn xem.
Papa của con có đáng sợ chút nào đâu!”
Hiểu Tình xoay lại, thân ảnh cao lớn phía trước rất gần.
Con bé thấy Giang Triết Hàn nhướng mắt với mình, liền cười khúc khích, ngắn gọn gọi: “Papa!”
“Ngoan quá!” Trạch Lam vui thích khen ngợi, cô vùi vùi mặt mình áp vào mặt Hiểu Tình.
Đột nhiên cái bóng phía trước hơi đổ lên người cô, Giang Triết Hàn ngồi xuống, rất gần khẽ nói: “Phải rồi, papa của Tình Tình không hề đáng sợ chút nào cả!”
“Thực sự là không đáng sợ!?”
Câu nói tựa hồ như câu hỏi của hắn làm Trạch Lam ngẫn người suy nghĩ.
Nhưng ngay sau đó vài giây, hắn bỗng dùng một tay che mắt Hiểu Tình, phần mình lại tiến sát lại.
Giọng nói rất trầm: “Cả mẹ của con, chắc cũng không sợ papa đâu!”
“Có đúng không?”
Cả người Trạch Lam phút chốc cứng đờ, cánh môi mềm mại đột ngột đón nhận sức nóng tản ra từ cái hôn của Giang Triết Hàn.
Nụ hôn vô cùng chậm rãi, môi hắn chỉ nhẹ nhàng phủ lên môi cô, đôi khi không nhịn được mà ngậm nhẹ cánh môi cô một cách đầy nhẫn nại.
“Papa! Sao lại che mắt Tình Tình?” Hiểu Tình mè nheo reo lên, khẽ cựa quậy thân người, bàn tay nhỏ xíu cố gắng gỡ lấy năm ngón tay đang chặn ngang mắt mình.
Giang Triết Hàn vừa lúc rời khỏi môi Trạch Lam, cũng vừa hay bỏ tay xuống.
Hiểu Tình nhìn gương mặt thoáng ửng hồng của cô, liền ngây ngô nói: “Mẹ ơi, mặt mẹ đỏ quá kìa!”
“Đâu...đâu có!” Trạch Lam lúng túng phớt lờ.
Cô đứng dậy, vuốt lọn tóc nằm ra sau vành tai.
Hai gò má quả thực chực nóng lên rõ rệt, dù đã trải qua rất nhiều lần thân mật.
Nhưng bản thân cô vẫn không thể lường trước được hành động của Giang Triết Hàn, cũng không thể không thấy e ngại bởi những cử chỉ của hắn.
Còn hắn, hắn vốn dĩ biết rõ cô rất dễ ngượng ngùng, nhưng lại cứ thản nhiên mà hành động tuỳ ý.
Hắn thích được nhìn thấy dáng vẻ tai đỏ mặt hồng của cô trong những lần như vậy.
Từng khoảnh khắc mà gương mặt cô bắt đầu ửng lên, hắn đã rất nhanh bắt kịp rồi đem chúng khoá chặt nơi đáy mắt.
Đối với hắn, đó là những hình ảnh đầy sức hút nhất trên đời.
Giang Triết Hàn xoa đầu Hiểu Tình, nhưng ánh mắt và lời nói vẫn hướng về Trạch Lam.
“Mặt của mẹ đang nóng lên, khi nóng thì hiển nhiên sẽ đỏ.”
Hiểu Tình lần nữa lại ngô nghê hỏi: “Mẹ bị sốt á?”
Trạch Lam tròn mắt nhìn con bé, cô lấp bấp không tròn chữ: “Mẹ vẫn...vẫn...ổn...”
“Ổn thật chứ?” Giang Triết Hàn xen ngang vào.
Tay áp lên mặt cô, một ngón cố tình trượt nhẹ trên gò má còn lưu lại hơi nóng chưa rút kịp.
Hắn nhếch cười, gian trá nói: “Nóng thật! Xem ra em không ổn rồi Trạch Lam.
Thân nhiệt nóng thế này ở ngoài trời quá lâu sẽ không tốt.
Em có muốn về phòng để nghỉ ngơi hay không? Tôi sẽ giúp em hạ nhiệt.”
Mí mắt hắn hơi thấp xuống, hàng mi dài phía trước càng khiến ánh mắt ẩn ý của hắn đậm thêm vài phần.
Trạch Lam hoàn toàn cảm nhận được dụng ý đầy mờ ám trong câu nói của hắn.
Cô biết hắn đang ám chỉ việc gì, liền nhíu mày né tránh: “Không cần đâu, ở đây tôi còn có việc phải làm.”
Nói đến đây, bỗng nhiên cô hơi ngừng lại đôi chút.
Đôi mắt hơi co lại, như đang bận tâm suy nghĩ điều gì rất nhọc lòng.
Cô nhìn hắn, ánh mắt rõ ràng dâng lên tia hi vọng vô hạn.
Cô hỏi: “Về chuyện mà anh đã nói vào sáng nay, liệu khi nào tôi được gặp Phù D...à gặp cô bé đó?”
Sự trêu ghẹo trong mắt Giang Triết Hàn rất nhanh chìm xuống, hắn đem sự trìu mến giấu sau nét lạnh lùng, chỉ nhẹ nhàng nói: “Chuyện này tôi vẫn còn đang điều tra cho rõ.
Trạch Lam, đừng gấp và giữ tinh thần thoải mái nhất có thể.
Được chứ?”
Cô không nói, im lặng nhìn hắn khá lâu rồi gật đầu.
Thoạt qua, hắn biết cô rất đang tiếc nuối.
Cô chắc chắn đang ôm trong lòng một mối hi vọng rất lớn, cô mong rằng cô bé mà hắn đã nói có thể là Phù Dung.
[…]
Phùng Ái Ninh chật vật mãi với chiếc hộp gỗ, khi cô sơ ý làm gãy chìa khoá, bây giờ thì không thể mở được.
Cô đứng dậy, tay ôm chiếc hộp muốn mang cất rồi rời khỏi phòng tìm người giúp đỡ.
Nếu loại ổ khoá của chiếc hộp là một loại khoá thông thường thì không có vấn đề gì để khiến cô đau đầu đến vậy.
Nhưng nó lại là ổ khoá được đặt riêng vơi thiết kế đặc biệt.
Những thợ sửa khoá bình thường không thể nào mở được nếu không có đúng chìa.
Nhưng cửa phòng chợt mở, Cera từ bên ngoài bước vào, thắc mắc hỏi: “Miu tỷ, chị định đi đâu sao?”
Phùng Ái Ninh đặt chiếc hộp vào một chiếc tủ sắt khác, khó chịu nói: “Tôi định gọi thợ mở khoá đến giúp tôi mở cái hộp này ra.
Hôm nay lại bất cần làm gãy mất chìa khoá rồi, thật là không đâu vào đâu!”
Lúc này, Cera mới đi đến gần, hai bàn tay xoa bóp nhẹ nhàng hõm vai của Phùng Ái Ninh.
Mau lẹ nói bằng chất giọng ngọt ngào: “Ây dô, Miu tỷ à! Không phải em khoe khoang, chứ việc gì thì mở khoá đối với em dễ như ăn vậy.”
“Em biết mở khoá?” Phùng Ái Ninh khá