Mất hơn mười phút chạy xe, Lý Dịch Đình sau đôi lúc do dự cuối cùng cũng quyết định đưa Bách Thâm đến nghỉ tạm nhà mình.
Nhan Khúc khổ sở vừa đỡ lấy Bách Thâm, nhăn mặt kêu lên: “Đình Đình, giúp em với!”
Đóng vội cửa xe, Lý Dịch Đình nhanh chân chạy đến đỡ hộ Nhan Khúc một bên.
Cả hai mỗi người chịu một cánh tay của Bách Thâm từ từ đi vào trong.
Tuy khoảng cách từ ngoài vào đây không nhiều, nhưng sức nặng đè lên vai khiến hai người họ thực sự kiệt sức.
Thả Bách Thâm nằm ngã ra giường, Nhan Khúc ngồi thụp xuống sàn thở hụt hơi.
“Nặng...nặng chết em mất!”
Nhìn cậu trai trẻ ngồi bệt dưới sàn, mặt mũi suýt tái đi vì mệt mà Lý Dịch Đình áy náy vô cùng.
Cô ngồi xuống vuốt tóc Nhan Khúc, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi em, phiền em quá rồi!”
Thở hồng hộc, Nhan Khúc ngước nhìn.
Trước mắt cậu, gương mặt của Lý Dịch Đình xinh đẹp dịu dàng, nhưng lại điểm lên trên môi một nụ cười rất buồn.
Có lẽ, Lý Dịch Đình không mệt vì sức nặng từ bên ngoài của Bách Thâm.
Mà cô chỉ thấy thực sự kiệt quệ bởi sức nặng trong lòng mình.
Thứ tình cảm đơn phương kia có khác gì một hòn đá nghìn cân trong lòng cô không chứ? Tại sao lại cố chấp gánh lấy một thứ vượt quá giới hạn của bản thân như vậy?
Nhan Khúc không thể hiểu, chỉ có thể giúp mà thôi.
“Xin lỗi em làm gì? Chị bị ngốc à?” Nhan Khúc xua tay, giọng điệu thờ ơ.
Cậu đứng dậy, nhìn kẻ đang say như chết trên giường rồi mới thở dài: “Bây giờ phải làm sao với thầy ấy đây?”
Lý Dịch Đình nhìn chung hướng mắt với Nhan Khúc, trong lòng cơ hồ rối loạn.
Bách Thâm nằm sấp trên giường, chân hơi xéo về một góc.
Lúc này, Nhan Khúc mới lên tiếng hỏi: “Trong nhà có thuốc giải rượu không?”
Lý Dịch Đình lắc đầu, cô chưa từng động đến bia rượu, chưa một lần say sỉn thì lấy đâu ra tự chuẩn bị mấy thứ này.
Cô quay đi vào phòng tắm, cầm một cái khăn rồi ngâm vào một chậu nước ấm.
“Em lau người cho thầy ấy đi, để chị xuống hiệu thuốc bên dưới.”
Lý Dịch Đình nói, tay bê chậu nước đưa về phía Nhan Khúc.
Cô lại dặn dò: “Lau mặt và tay cho thầy ấy được rồi, lau thêm ở vùng cổ nữa.”
Bất chợt, sắc mặt Nhan Khúc thay đổi rõ rệt.
Ánh mắt trở nên khá túng túng, cậu vội nói: “À thôi, mấy việc chăm sóc người say này em không làm được đâu.
Em nghĩ tốt nhất là để em đi xuống hiệu thuốc.”
“Khúc..đợi đã...Khúc à!” Lý Dịch Đình gọi theo, nhưng không hiểu vì sao Nhan Khúc lại làm như không nghe thấy mà cứ đi thẳng khỏi phòng.
Bây giờ, chỉ còn lại cô và Bách Thâm ở đây, cô mới dám xoay mặt để nhìn anh thật lâu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thu vào trong mắt cô lúc này, hình ảnh của anh lại biến thành một kẻ si tình đến thảm hại.
Bách Thâm của ngày trước mà cô biết đâu rồi? Một Bách Thâm luôn tràn đầy nhiệt huyết cùng nét ôn nhu ấm áp như nắng mai, đều đâu cả rồi chứ?
Ngày hôm nay, cô suýt chút thì đã không còn nhận ra anh.
Nhớ lại ánh mắt đêm hôm trước của anh bên con kênh, sự đau lòng trong mắt anh đã vô tình ám ảnh sâu vào trong tâm trí của cô.
Cô không tài nào vứt bỏ được nét đau thương đó của anh khỏi đầu óc mình, đối với cô, nó như một loại tham luyến đã đâm rể thật chặt vào tim.
Nhưng thứ nảy mầm lại không mang sức sống và vui sướng, nghiệt ngã thay chỉ là một mầm non mang trên mình đầy gai nhọn và cay đắng.
Lý Dịch Đình có thể cảm nhận được tim mình đang bị thắt chặt lại, đau đến mức rỉ máu.
Nếu Bách Thâm giữ cho mình sự đau khổ như thế này, thử hỏi cô làm sao cam tâm tình nguyện bỏ mặc anh mà đi tìm hạnh phúc mới.
Với cô, sự vui vẻ và hạnh phúc của Bách Thâm chính là hoài bão lớn nhất trong đời mình.
Lý Dịch Đình nhận ra, bản thân cho đến hôm nay đã lún quá sâu vào người đàn ông này rồi.
Cô hoàn toàn không còn đường nào để thoát ra khỏi sự u mê cố chấp này nữa.
Cô yêu Bách Thâm, yêu bằng cả tuổi xuân của mình trong suốt những năm qua.
Cô không dám mong anh sẽ đáp lại tình cảm của cô, chỉ cầu cho anh sẽ có được cuộc sống an yên bình dị mà anh đã từng mơ ước.
“Nếu nói đến ước mơ, có lẽ ước mơ lớn nhất của tôi chính là được sống với người mình yêu thương nhất đến hết đời.”
Câu nói của Bách Thâm ở khoảng thời gian khi coi vừa chuyển đến thôn Đầu Hải được vài tháng, cô đã cố tình hỏi anh “Ước mơ lớn nhất của thầy là gì?” Và đó chính là câu trả lời mà cô đã nhận được, ngay giây phút này, nó lại không ngừng vang vọng bên tai cô.
Bách Thâm không có được tình cảm của Tiểu Thất, xem như anh đã lỡ một nhịp.
Còn cô không có được tình cảm của anh, lại phải thấy anh suy tâm vì thứ tình cảm không có kết quả ấy...thì Lý Dịch Đình cô, đã lỡ mất cả một đời.
Hai tay thoáng siết đến run lên, Lý Dịch Đình không biết bản thân đã rơi nước mắt từ lúc nào.
Cô chỉ thấy hình ảnh phía trước đang dần bị nhoè đi, cô không thể trông rõ dáng vẻ thảm thương ấy của Bách Thâm, chỉ có thể lặng người nghe tim vỡ ra vì hơi thở nặng nhọc của anh bây giờ.
“Thật ngu ngốc!” Lý Dịch Đình nức nở, cô thực sự rối trí rồi.
Cô còn chẳng biết cô đang tự mắng chính mình hay cô đang mắng Bách Thâm.
Hoặc, có lẽ là cả hai.
Đúng, trong tình yêu thì chẳng có ai là sáng suốt cả.
Bước vào tình yêu, lý trí con người đều hiển nhiên bị chi phối.
Sau đó đến cả con tim cũng bị ràng buộc, một là bởi hạnh phúc bất tận, hai là bởi đau khổ tột cùng.
Trong mối tình này của cả cô và anh, nào có hạnh phúc để nếm trải.
Chỉ có đau đớn đuọc tạo ra từ sự cố chấp dại dột của bản thân mà thôi.
Thu lại vài tiếng khóc, Lý Dịch Đình đi đến bên giường, đặt chậu nước lên chiếc bàn kế bên rồi mới đưa tay nắm lấy hai vai Bách Thâm, cố gắng dùng sức để lật người anh trở lại.
Vật vã mãi mới được, lật người anh xong cô lại ngồi phịch xuống giường mà thở dài hơi.
Nhìn sang, anh vẫn nhắm chặt mặt, ngủ say như chết.
Đột nhiên, Bách Thâm lại khẽ khản giọng kêu lên: “Nước...”
Vừa nghe thấy, Lý Dịch Đình đã rất nhanh đi rót ngay cho anh một ly nước ấm.
Cô kê cao đầu anh bằng một chiếc gối, sau đó thật cẩn thận đưa ly nước vào miệng anh.
“Chậm thôi.”
Biết rõ là anh chẳng nghe gì, nhưng cô vẫn vô thức nói.
Uống gần cạn ly nước, cô mới vội dùng khăn ướt đã vắt ráo lau lên mặt anh.
Động tác vô cùng nhẹ nhàng, tỉ mỉ từng chút một.
Cầm bàn tay của anh lên, cô chậm rãi lau thật kĩ từng ngón.
Sự động chạm này nhất thời làm trong lòng cô sinh ra một loại tham luyến mơ hồ.
Bàn tay mạnh mẽ này cô đã rất muốn được nắm lấy nó, được trực tiếp chạm và giữ nó thật lâu như thế này.
Hơi ấm của anh hệt như tan ra trong lòng bàn tay cô, cô cảm thấy tim mình trệt đi mấy nhịp.
Nhưng bất chợt, bàn tay ấy đột ngột co lại, siết chặt lấy tay cô không buông.
Lý Dịch Đình giật mình, bối rối muốn gỡ bỏ: “Thầy Bách...thầy Bách à!”
Giọng nói của Lý Dịch Đình dường như không thể lọt nổi vào tai của kẻ say như Bách Thâm.
Sức lực của anh rất mạnh, một lần kéo tới đã quật ngã cả người cô nhào thẳng lên người mình.
Hai cánh tay rất nhanh ôm lấy cơ thể Lý Dịch Đình, gắt gao trói chặt cô trong lòng.
Lý Dịch Đình bị doạ đến mức thất kinh, cô hoảng hốt vùng vẫy, không ngừng kêu lên một cách khẩn trương: “Thầy Bách, bỏ em ra!”
Nhưng Bách Thâm không những không bỏ tay, ngược lại càng dùng thêm sức, thu hẹp vòng tay mình lại.
Anh mơ màng mở mắt, trước mặt anh chính là một gương mặt hoảng sợ của một cô gái.
Mà trong chút ít nhận thức không tỉnh táo, anh vô tình nhìn ra dung mạo ấy là của người con gái mà anh nặng lòng nhất.
Bách Thâm thở mạnh, giọng khản đặc khẽ gọi: “Tiểu Thất!”
Chỉ một lần anh vô tình gọi tên, là cả trăm lần con tim Lý Dịch Đình bị anh nhẫn tâm bóp nát.
Cô đông cứng cả người, đôi mắt mở to khẽ rung chuyển, đẩy hai hàng nước mắt trượt dài xuống tận cằm.
Vài giọt nặng nề còn rơi cả lên mặt Bách Thâm, một rồi hai giọt, sau đó là vô số không thể đếm được nữa.
Cánh môi mềm mại run rẫy, Lý Dịch Đình bật khóc.
Khóc bằng tất cả tổn thương đang ẩn sâu trong lòng, khóc cho sự dại dột của bản thân và khóc cho sự tàn nhẫn vô tình của anh dành cho cô.
Giây phút cô cảm nhận được hơi ấm từ anh, lại là giây phút chính tai cô nghe anh gọi tên người con gái khác.
Lý Dịch Đình không chịu được, thực sự con tim này của cô đã bị anh bóp nát đến vụn vỡ cả rồi.
Cô khóc lớn hơn, tay bắt đầu đánh mạnh lên ngực anh mà luôn miệng trách mắng.
“Bỏ em ra! Anh có nghe không hả Bách Thâm, bỏ tay ra khỏi người em!”
Từng âm thanh uất nghẹn của cô mơ hồ truyền đến tai, Bách Thâm không nghe rõ là giọng của ai, chỉ biết dường như chủ nhân của giọng nói này đang rất tức giận, đang rất đau lòng.
Mặc cho những cú đấm đang liên tục đánh mạnh lên ngực, Bách Thâm lại mơ màng nói trong cơn say: “Đừng rời xa anh, anh xin em...đừng đi được không?”
Càng nghe, Lý Dịch Đình càng phẫn uất đến khóc không thành tiếng.
Cô điên cuồng vùng vẫy, một mực muốn thoát khỏi tay Bách Thâm.
Những lời nói này của anh không dành cho cô, cô không muốn nghe, càng không muốn bị anh ôm chặt trong tay mà trong lòng lại hướng về cô gái khác.
“Bỏ ra! Anh say đến mất trí rồi...” Lý Dịch Đình tức giận hét lên.
Nhưng sau đó, Bách Thâm bỗng dưng đảo ngược tình thế.
Anh thình lình trở người dậy, mang cô đè xuống bên dưới.
Cả thần kinh phút chốc bị anh làm cho căng ra sắp đứt, Lý Dịch Đình như mất phương hướng, cô hoảng loạn vừa khóc vừa kêu la: “Bách Thâm, anh điên sao? Mau bỏ em ra!”
Người ta nói, điều dư thừa nhất trên đời này chính là đi nói chuyện với kẻ say.
Và không sai, mọi lời nói của Lý Dịch Đình đều trở nên vô ích.
Bách Thâm không để tâm đến lời mà cô nói, dù cho nó có gắt gỏng và tức giận đến mức nào.
Anh vẫn khăng khăng phớt lờ, rồi rất nhanh mang môi mình từ trên ép xuống.
Toàn thân Lý Dịch Đình run lên, hai hàng mi dày nặng rung chuyển không ngừng.
Cô như chết cứng cả người, nụ hôn này có phải là nụ hôn mà cô mong ước bấy lâu hay không?
Đến khi cánh môi bị Bách Thâm cạy mở, lưỡi anh đưa sâu vào trong mới khiến Lý Dịch Đình thất kinh bừng tỉnh.
Cô nhíu mày, sự xâm nhập ngang ngược này phút chốc bức cô rơi vào tình thế hỗn loạn.
Cô không biết phải làm gì ngoài việc chống cự và bất lực phát ra vài tiếng kêu nhỏ xíu trong cổ họng.
Nụ hôn của Bách Thâm càng lúc càng sâu hơn, lẫn trong hơi thở nam tính là mùi vị của hơi men.
Thứ mùi vị phức tạp hày làm thần trí Lý Dịch Định chao đảo, mặt cô nóng hổi, sau đó là hoá đỏ