Di động trong túi áo rung lên mới khiến Giang Triết Hàn phân tâm bỏ qua cho sự hiện diện của Bách Thâm.
Hắn đi sang một góc để trả lời cuộc gọi từ Tôn Nghị.
Ở đây, Trạch Lam là người lên tiếng trước, trong giọng nói có vẻ ngập ngừng.
Cô hỏi: “Thầy Bách, thầy vẫn trách em đúng không?”
“Về chuyện gì?” Bách Thâm bình thản hỏi ngược lại.
Anh nhìn cô, ánh mắt vẫn tràn đầy vẻ ôn nhu.
Nụ cười trên môi anh tản ra loại ấm áp thân quen, anh cười: “Anh không trách em, trước đây cũng vậy và mãi mãi sau này cũng sẽ như vậy.”
“Thầy Bách..” Trạch Lam khẽ gọi, sau đó hơi ngừng lại một lúc rồi mới nói tiếp: “Ít ra thầy cũng phải thấy tức giận đi chứ.
Tại sao thầy cứ luôn nghĩ cho người khác như thế làm gì? Mấy ngày không thấy thầy em đã rất áy náy trong lòng, thực ra em vẫn luôn muốn nói với thầy một tiếng xin lỗi.”
“Thầy Bách, em xin...”
“Khờ quá!” Bạch Thâm cười xoà, cố ý cắt ngang lời cô.
Anh cố mang sự đau lòng giấu kín, chỉ để trong mắt hiện lên nét thản nhiên.
Giọng anh dịu dàng: “Không cần phải xin lỗi anh, người em cần xin lỗi...là chính bản thân em đấy Tiểu Thất.”
Câu nói của Bách Thâm phút chốc làm Trạch Lam hơi sững sờ, vài giây sau cô cúi mặt, bàn tay mảnh mai khéo léo vẽ lên trên chiếc đèn lồng một cánh hoa đổ quyên.
Cô mỉm cười, ngữ điệu trầm lặng thoáng buồn: “Rõ ràng em nợ tất cả mọi người trong thôn rất nhiều lời xin lỗi.
Em đã ước rằng mọi người ít nhất hay mắng em một câu, nhíu mày giận dữ với em một lần.
Có vậy mới làm lòng em vơi đi sự cắn rứt! Nhưng mọi người lại đối xử quá vị tha với em, không một ai trách móc em nửa lời.
Em thực sự...”
“Tiểu Thất.”
Giọng Bách Thâm trầm ấm cất lên, anh đặt chiếc đèn lồng mà mình vừa hoàn thành qua phía Trạch Lam.
Lại nhẹ giọng nói: “Tại sao em lại không nghĩ đến, lý do vì dao mọi người lại vị tha với em như vậy? Em vẫn không nhận ra sao Tiểu Thất?”
Hai mắt Trạch Lam cơ hồ hơi căng ra ngạc nhiên, nhìn vào dòng chữ mà Bách Thâm đã đề trên chiếc đèn lồng.
“Cho đi rồi sẽ nhận lại tất cả, bạn xứng đáng có được nhiều hơn như thế!”
Bách Thâm vỗ nhẹ lên tay cô, không nói thêm lời nào rồi đứng dậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhận ra ánh mắt Trạch Lam muốn hỏi, anh liền tinh ý trả lời trước: “Anh trở về nhà dọn dẹp một số thứ, vài ngày nữa anh có đón một người thân đến ở vài hôm.
Tiện thể anh muốn giới thiệu em cho người này biết.”
“Người thân sao?” Trạch Lam vô thức lặp lại trong đầu, nhưng cô không thắc mắc mà chỉ mỉm cười gật đầu thay cho lời tạm biệt.
Bách Thâm vừa quay đi, thì Giang Triết Hàn đã quay trở lại.
Bóng dáng hai người đàn ông cao lớn lặng lướt qua nhau rất nhanh, trong sự thờ ơ dường như vẫn có chút không bằng lòng.
Điều đó Trạch Lam nhận ra được, bởi ánh mắt u tối của họ khi lướt qua đối phương.
Cô khẽ phiền lòng, trên tay vẫn còn giữ chiếc đèn lồng của Bách Thâm.
Giang Triết Hàn cúi xuống, đột nhiên cướp lấy nó khỏi tay cô mà đưa lên nhìn ngắm.
Trong mắt toàn là chướng khí, hắn nhạt môi: “Thật không ra làm sao!”
“Giang Triết Hàn, anh làm gì?” Trạch Lam khẽ kêu, cô vội đứng lên muốn với tay giành lấy nhưng không thể.
Chiều cao của hắn và cô chênh lệch khá nhiều, hắn lại cố ý giơ cao chiếc đèn qua khỏi đầu làm cô dù có nhón gót cỡ nào cũng bất lực không chạm tới được.
“Trả lại cho tôi!” giọng Trạch Lam cao lên, đôi chân khổ sở cố gắng đến mức hơi run rẫy.
Giang Triết Hàn trông thấy bộ dạng này của cô, thấy có chút buồn cười.
Bỏ qua sự khó chịu từ hình ảnh của Bách Thâm trong mắt, hắn lại muốn trêu ghẹo Trạch Lam.
Cầm chiếc đèn lồng đi vào trong nhà, hắn ác ý nói: “Tôi nên cắt nát nó ra trước khi nó được treo lên...”
“Không được!” Trạch Lam vội vã xen ngang lời hắn, cô lật đật bỏ hết việc đang dở mà chạy theo chân hắn vào bên trong.
Đi đến góc tường, hắn bỗng nhiên quay lại nhìn cô.
Trên mặt phảng phất sự nham hiểm, đưa chiếc đèn lồng ra trước,hắn khàn giọng thách thức: “Nếu có bản lĩnh, em hãy tự lấy nó từ tay tôi xem.”
Nhưng khi Trạch Lam đưa tay bắt lấy thì hắn đã rất nhanh giơ cao lên trên.
Một tay còn lại vòng qua ôm lấy eo nhỏ, dùng sức ghì đến trước.
Mặt hắn tiến gần hơn, ánh mắt sắc bén đậm chất gian trá.
Hắn khẽ nói vào tai cô: “Xưng với tôi một tiếng “em”, tôi sẽ lập tức trả lại.”
Bên tai Trạch Lam truyền đến sự rung chuyển, lời nói hắn đưa ra hệt như một mệnh lệnh.
Cô có thể cảm nhận trong hơi thở nóng ấm đang phả vào tai mình, là hiện hữu của hàng trăm lần ép buộc.
Nhìn vào mắt hắn, cô tựa hồ thấy bản thân trở nên hư ảo trong sự thâm sâu lãnh đạm.
Cô không thể nhìn rõ được sự toan tính của hắn, chỉ biết gắt gao phản đối khi sự việc thình lình xảy ra.
Đẩy vào ngực hắn, cô né tránh: “Đừng giở trò ở đây, bỏ tôi ra!”
“Không bỏ thì thế nào?” giọng Giang Triết Hàn trầm xuống vài phần.
Hắn ngang ngược dồn cô vào tường, thân ảnh cao lớn phủ lấy bóng đen kiêu ngạo lên người cô.
Hắn lại thì thầm: “Cho tôi xem, em sẽ làm được gì?”
Hôn một lần, cánh môi hắn nhẹ nhàng cướp hết sự phản kháng trong miệng Trạch Lam.
Cô nhíu mày, hai tay bám trên vai áo hắn cơ hồ siết chặt, dùng lực đẩy ra.
Lưu luyến rời khỏi môi cô, hắn xảo quyệt mỉm cười: “Biết rằng vô ích nhưng em lần nào cũng phản kháng như vậy.
Coi như lần này tôi dễ dàng bỏ qua cho em, chỉ cần em ngoan ngoãn làm theo điều mà tôi đã yêu cầu!”
Trạch Lam thực sự không để tâm, mắt cô vẫn tập trung nhìn vào chiếc đèn lồng trên tay Giang Triết Hàn.
Cô mím môi, giọng có chút nóng giận: “Trả nó lại cho tôi!”
Giang Triết Hàn nhíu mày, giữa trán hiện lên sự nhẫn nại.
Hắn khản giọng: “Được, tôi sẽ trả cho em.”
“Nhưng không phải là bây giờ!”
Vừa dứt lời, hắn lại đột ngột mang môi mình ép xuống.
Mặc cho từng tiếng ngâm nga đầy phản đối phát ra trong cổ họng của Trạch Lam, hắn vẫn vô tư bỏ qua mà hôn cô thật sâu.
Hai ngón tay giữ lấy cằm cô, dùng chút lực kéo xuống, buộc hai cánh môi cô vì vậy mà hé mở.
Hắn thật nhanh đem lưỡi xâm nhập vào trong, mang nụ hôn mãnh liệt lấp đầy trong khoang miệng ngọt ngào.
Sự run rẫy trong hơi thở của cô, hắn cũng ngang nhiên cướp mất.
Chỉ liên tục để lại trong cô hàng vạn lần say mê nóng bỏng.
Lưu luyến rời môi cô, hắn lặng yên nhìn cô rất lâu.
Hình ảnh mong manh của cô hiện lên trong đáy mắt hắn đậm dần, càng nhìn hắn lại càng muốn thả mình trầm luân trong sự dịu dàng này của cô mãi mãi.
Ngón tay hắn nhẹ nhàng trượt qua gò má đỏ ửng, nơi này dường như vẫn còn lưu lại sức nóng của sự ngượng ngùng chưa kịp rút.
Cánh môi lạnh lùng không hề cười, nhưng trong giọng nói rõ ràng lại tràn ngập mong đợi: “Trạch Lam, tôi phải làm sao mới có thể nhìn thấu được lòng em đây? Tấm lòng của tôi đối với em, có lẽ em đã sớm nhìn ra.
Nhưng còn tấm lòng của em, suy nghĩ của em, đối với tôi vẫn vô cùng mơ hồ.
Em chấp nhận những hành động của tôi, là do em cam chịu không buồn phản kháng.
Hay là vì lý do nào khác?”
Trạch Lam cơ hồ thấy tim mình run lên, hai mắt căng thẳng nhìn hắn.
Cô tự biết, thứ cảm giác ấy lần nữa lại tìm đến.
Có vẻ như sau mỗi lần như vậy nó lại càng trở nên mãnh liệt hơn rất nhiều.
Hơi thở của cô dường như đang bị giọng nói trầm khàn kia đè nén xuống tận cùng.
Nhưng khi cô chưa kịp mở miệng, thì hắn lại nói: “Nếu trả lời bây giờ quá khó, hoặc tôi vẫn chưa đủ chân thành để khiến em nhận ra tình cảm trong lòng mình.
Tôi sẽ chờ và sẽ chứng minh!”
“Giang Triết Hàn.” Trạch Lam khẽ giọng gọi.
Cô vẫn nhìn hắn bằng tất cả sự mâu thuẫn của bản thân, cô nói: “Anh đừng mãi dùng ánh mắt đó để nhìn tôi nhiều như vậy có được không? Tôi thấy lạ lắm!”
Nét mơ hồ phảng phất trên gương mặt cô thoáng làm Giang Triết Hàn hơi ngạc nhiên.
Hắn mỉm cười, ngữ khí có chút ngang ngược: “Vậy thì em cứ từ từ làm quen, sẽ không quá khó khăn đâu Trạch Lam.
Em hãy nhớ, tôi đã nói là tôi sẽ chờ em.
Cho nên em không cần phải gấp gáp ép bản thân phải quen với điều gì đó.
Dù mất bao lâu, tôi vẫn ở đây, vẫn kiên nhẫn đợi em.”
Trạch Lam cảm thấy cảm giác trong lòng mình đang bị xáo trộn, cô có thể nghe được nhưng