Nắng chiều đậm màu đổ lên hai con người trên giường, Bách Thâm vẫn ngự bên trên, đem sức lực phái mạnh áp chế mọi sự phản kháng của Lý Dịch Đình.
Môi anh hôn dần xuống chiếc cổ thon, chậm rãi để lại trên đó những hơi thở nóng rực như lửa.
Toàn thân Lý Dịch Đình run rẫy không ngừng, hai mắt khóc đến mức đã nhoè hẳn đi.
Cổ họng cô đã khô ran, hơi sức không còn quyết liệt như lúc đầu.
Cô mệt mỏi cắn răng khóc nức nở, nhưng thứ truyền đến tai Bách Thâm chỉ là những âm thanh mơ hồ không rõ.
Anh ghì lấy hai tay Lý Dịch Đình, đè chặt xuống nệm.
Đôi môi di chuyển thấp đến gò ngực căng đầy, đặt lên nơi mềm mại ấy những cái hôn thật nhẹ.
Trong cơn say, anh vẫn có thể nhận thấy khối ngực non mềm này đang nhấp nhô gấp gáp.
Hơi thở dồn dập của cô gái bên dưới liên tục phảng phất bên tai anh.
Anh nghe được trong hơi thở ấy đang chất đầy sợ hãi.
Dẫu nhận ra sự run rẫy trên từng tấc da thịt mềm mượt, nhưng Bách Thâm vẫn không ngừng lại.
Anh như kẻ mất hết lí trí, đạp lên sự run rẫy ấy mà bắt đầu hôn loạn trên ngực Lý Dịch Đình.
“Không! Bách Thâm....”
Tiếng hét xé lòng ấy như một đòn búa mạnh giáng thẳng vào đầu anh.
Nụ hôn càn rỡ của anh bỗng dừng lại, hai mắt anh căng ra, nơi hàng mi dày nặng phía trước cơ hồ run lên vài lần.
“Bách Thâm...” Lý Dịch Đình lần nữa khẽ gọi, chất giọng ngọt ngào đã bị nén đến uất nghẹn.
Đầu óc Bách Thâm bỗng nhiên chao đảo, anh thấy bên tai hệt như vang lên hàng vạn âm thanh đổ vỡ đầy kinh hãi.
Từ sâu trong nhận thức, anh mơ màng nhận ra điều bất ổn đang diễn ra.
Tiểu Thất mà anh yêu, chưa bao giờ gọi anh như vậy!
Hai tay Bách Thâm run run, yết hầu căng thẳng trượt xuống không ngừng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tầm mắt anh từ từ di chuyển lên trên, trong vài giây liền hoá ra bàng hoàng sững sốt.
Trước mắt anh, gương mặt của Lý Dịch Đình ướt đẫm.
Ánh mắt cô, cũng đã ngập tràn tổn thương.
Nơi lồng ngực đột ngột thắt lại, Bách Thâm cả kinh rời khỏi người Lý Dịch Đình.
Anh thấy bầu không khí xung quanh vô cùng hạn hẹp, một lúc như muốn bóp ngạt chết mình.
Anh căng mắt nhìn vào người con gái đang khóc nghẹn trước mặt, nhất thời đảo điên đến mức không thể nói được gì.
Ngoài việc mở miệng gọi được hai từ thật ngắn: “Cô Lý...”
Một tiếng tát thật mạnh bất ngờ vang lên, càng khiến bầu không khí trở nên tồi tệ hẳn đi.
Bàn tay của Lý Dịch Đình trượt qua mặt Bách Thâm, vẫn còn chưa hết run rẫy.
Cô đau lòng nhìn anh, đến cả khi anh đã gây ra chuyện nhục nhã này cho cô, anh vẫn giữ nguyên thái độ khách sáo chết tiệt ấy mà gọi cô bằng hai từ như vậy.
Đối với cô, đó chính là sự tàn nhẫn lớn nhất trong đời mình.
Cô muốn một lần anh gọi thẳng tên cô, muốn một lần được chính miệng anh kêu to hai tiếng “Đình Đình” thật gần gũi.
Nhưng đến ngay cả giờ phút này, cô lại tuyệt vọng nhìn ra được.
Lẫn cả trong ánh mắt hay lời nói của anh, dành cho cô chỉ là một sự xa cách đầy vô tình.
Lý Dịch Đình vẫn khóc, âm thanh nức nở như vừa tức giận, vừa tổn thương.
Cô không nói bất cứ lời nào với Bách Thâm, tay siết chặt khoảng áo nhàu nát trên người mà lao khỏi phòng.
Nhan Khúc đang thất thần bên ngoài phút chốc giật mình vì bóng dáng Lý Dịch Đình vừa vụt qua.
Cô không nhìn thấy cậu, chỉ ôm mặt mang theo tiếng khóc đau khổ kia chạy thật nhanh.
Mười ngón tay hơi siết lại, Nhan Khúc nhíu mày nhìn theo bóng dáng vừa khuất của Lý Dịch Đình, lòng cơ hồ thấy hối hận.
Thời gian mà cậu dùng để đắn đo xem có nên giúp cô hay không, chính là thời gian cậu tự biến bản thân thành một kẻ cặn bã.
Nhưng con người Nhan Khúc khi rơi vào tâm trạng thế này, lại trở nên tiêu cực khó hiểu.
Trong nhận thức của cậu, rất dễ sinh ra một loại mâu thuẫn xấu xa.
Cậu nhếch miệng, cánh môi mỏng hơi giật nhẹ, lẩm bẩm một mình: “Không phải chị rất yêu thầy ấy sao? Tại sao lại khóc lóc thảm thương như vậy? Điều này, chị không muốn à?”
Ngoảnh mặt nhìn vào bên trong, Nhan Khúc thấy Bách Thâm vẫn ngồi thừ trên giường.
Ánh mắt như kẻ mất hồn, anh liên tục ôm lấy đầu mà điên cuồng dằn vặt.
Cúi xuống nhặt lấy gói thuốc, Nhan Khúc thong thả đi đến phía Bách Thâm.
Ném gói thuốc lên giường, cậu thản nhiên hỏi: “Nếu người đó không phải Đình Đình, thầy chắc chắn sẽ không dừng lại có đúng không?”
Bách Thâm đang gục đầu, nghe thấy giọng nói mới từ từ ngước nhìn.
Lọt vào mắt anh, nét mặt thản nhiên như không của Nhan Khúc khi hỏi anh câu hỏi ấy khiến anh nghi ngờ.
Anh khó hiểu nhíu mày, thì cậu ta lại nhếch cười.
“Xem ra tôi mua cho thầy gói thuốc này có vẻ là dư thừa rồi nhỉ.
Tự nhìn đi, thầy bây giờ đã tự mình tỉnh táo rồi.”
“Trả lời câu hỏi đó của tôi đi, nếu người khi nãy là Tiểu Thất thì thầy sẽ không dễ dàng dừng lại đúng không?”
“Nhan Khúc, cậu đang nói cái gì?” giọng Bách Thâm trầm thấp ngờ vực.
Trong mắt rộ lên sự dò xét, anh nhìn Nhan Khúc, đanh mặt hỏi: “Cậu nhìn thấy tất cả sao?”
Nhan Khúc không đáp, nhưng thái độ của cậu phần nào đã là câu trả lời.
Lập tức, Bách Thâm nổi điên tóm lấy cổ cậu, giận dữ gầm lên: “Nếu cậu nhìn thấy, tại sao không ngăn cản tôi.
Tại sao?”
“Tại sao tôi phải làm vậy?” Nhan Khúc bình tĩnh hỏi ngược lại.
Cậu nhìn trực diện vào đôi mắt đang ngùn ngụt lửa giận kia, đều đều cất giọng: “Tôi làm thế thì có gì sai sao? Đình Đình rõ ràng rất thích thầy, trong chuyện này kẻ sai chỉ có thầy chứ không phải tôi.”
“Cậu...” Bách Thâm gằn giọng, nhưng sự nóng giận không cho phép anh nói hết câu, liền dùng một đấm khá mạnh đánh thẳng vào mặt Nhan Khúc.
“Cậu điên sao Nhan Khúc!? Nếu vừa rồi tôi không thể dừng lại, thử hỏi...thử hỏi cô Lý sẽ ra sao hả?”
“Cô Lý!?” một tiếng cười vụn vặt khẽ buông ra.
Nhan Khúc lồm cồm đứng dậy, tay lau đi vết máu vừa dính trên miệng.
Cay nghiệt nói: “Người đáng đánh nhất chính là thầy đấy thầy Bách, lẽ nào thầy không nhận ra bản thân thầy tệ bạc đến mức nào hay sao?”
Nhìn sắc mặt khó coi của Bách Thâm, Nhan Khúc lại tiếp tục: “Thầy có bao giờ tự hỏi lòng mình, bấy lâu Đình Đình đã yêu thầy nhiều đến mức độ nào hay chưa? Thầy có tự thấy thầy như một kẻ ngu dại khi cứ đâm đầu vào một thứ tình cảm không có kết quả? Ngay cả khi thầy biết chuyện của Tiểu Thất, thầy vẫn u mê bất chấp không chịu thức tỉnh.
Thầy gọi Tiểu Thất thân mật như vậy, vậy tại sao thầy không thể dùng cách gọi ấy để gọi lấy Đình Đình một lần cơ chứ?”
Từng lời từng chữ của Nhan Khúc hệt như những mũi tên đang phóng thẳng vào ngực anh.
Bách Thâm nghe máu huyết nơi tim dường như bị nghẽn lại, anh rõ ràng nhận ra, lời mà Nhan Khúc nói đều không sai.
Anh sinh ra loại suy nghĩ bất chính đối với Tiểu Thất, nhưng lại mang suy nghĩ ấy biến thành hành động tồi bại trên người Lý Dịch Đình.
Đối với cả hai, anh đều là một kẻ xấu xa đê tiện.
Nhan Khúc quan sát khí sắc trên mặt Bách Thâm, dễ dàng tự hiểu ra mình đã đánh trúng tim anh một phát thật đau.
Trước khi rời khỏi phòng, Nhan Khúc vẫn không quên nói với anh một câu như lời cảnh báo.
“Bỏ ý định với Tiểu Thất đi, chị ấy chắc chắn sẽ không bao giờ đón nhận tình cảm của thầy đâu!”
[…]
Ba ngày nữa là đến lễ hội đèn lồng của thôn, mọi người ai nấy đều đang tất bật chuần bị rất nhiều thứ.
Những chiếc đèn lồng với đủ các hình dạng và màu sắc kích cỡ được tận tay mọi người trong thôn cùng nhau tạo ra.
Khâu trang hoàng cho đến món ăn, mọi người cũng chia nhau phụ giúp.
Bầu không khí mấy ngày gần đây nhộn nhịp hơn hẳn, phần vì sắp đến lễ hội, phần vì trong lòng cũng diễn ra trạng thái rực rỡ.
Trạch Lam ngồi mái hiên, kế bên là Hiểu Tình, xung quanh hai mẹ con là hàng chục chiếc đèn lồng đã và đang sắp hoàn thành.
Cô nhìn sang Hiểu Tình, thấy