Pha hai tách cà phê, Bách Thâm đem đặt lên bàn một tách, một tách giữ lại trên tay rồi ngồi xuống ghế.
Lạnh nhạt nhấp môi một lần, nhất thời vẫn chưa biết phải bắt đầu từ đâu.
Phùng Ái Ninh nhíu mày nhìn anh, trong lòng thực sự không ngăn được nóng giận.
Cô nghiêm giọng: “Bách Thâm, nói gì đi chứ!”
“Chị muốn tôi nói về việc nào?” Bách Thâm thản nhiên thở dài, biểu cảm trên mặt vẫn vô cùng trầm tĩnh.
Thái độ này của anh khiến Phùng Ái Ninh giận dữ, suýt tí thì đập bàn mà muốn quát lớn: “Bách Thâm, em đừng đùa với chị! Nếu em không nói rõ hết mọi việc, chị sẽ đi tìm cô ta để hỏi cho ra lẽ!”
Quả nhiên, chỉ khi nhắc đến cô gái trong lòng Bách Thâm mới làm anh chú tâm hơn vào vấn đề chính.
Ánh mắt anh lập tức nặng trĩu, tựa hồ sắp hoá thành u tối.
Anh đặt tách cà phê lên bàn, ngã lưng ra ghế.
Tay xoa xoa tâm trán, mệt mỏi nói: “Tôi biết Tiểu Thất đã gần bảy năm rồi.”
Vừa nghe đến đây, Phùng Ái Ninh đã cao giọng nổi giận: “Cô ta không phải Tiểu Thất! Cái tên đó là giả, tên của cô ta thực sự là...”
“Tôi biết chứ!” Bách Thâm xen ngang, ngữ khí bình thản đến mức khiến Phùng Ái Ninh sững sờ.
Môi anh hơi nhếch lên, nụ cười vẽ ra thoáng đau lòng.
Anh thấp giọng: “Cái tên Tiểu Thất là do chính tôi đặt cho cô ấy.”
“Bách Thâm...” giọng Phùng Ái Ninh hơi run, cô có thể rõ ràng nhận thấy nỗi đau và sự cố chấp đang hiện lên trong mắt em trai mình.
Đáy mắt ngày nào tưởng chừng như đã tĩnh lặng sau bao nhiêu thương tổn, tại sao ngày hôm nay lại trở nên thảm hại như một mảnh gương vỡ nát thế này?
Dáng vẻ Bách Thâm rất thoải mái, chân anh hơi duỗi ra trước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đôi mắt thoáng nhìn vô định ra cửa sổ bên ngoài, nơi có hai chiếc đèn lồng vừa được ai đó treo lên.
Cả khuôn mặt thoáng chốc đều hoá ra trầm ngâm.
“Gần bảy năm, cô ấy sống rất tốt, rất vui vẻ ở thôn Đầu Hải này.
Mạng sống của cô ấy là do một tay tôi mang về.
Cái tên của cô ấy cũng là do tôi đặt.
Nhưng đến cuối cùng, người cô ấy chọn vẫn không phải là tôi! Tôi không cầu có được Tiểu Thất cho riêng mình, nhưng cũng không phục khi kẻ có được cô ấy...lại là Giang Triết Hàn!”
Phùng Ái Ninh nhận ra, bản thân Bách Thâm đang tức giận đến mức độ nào.
Cô nhận thấy ngọn lửa giận ấy đang tản ra mỗi lúc mỗi mạnh, qua giọng nói và qua sức lực đang siết lại từ bàn tay kia.
Cô biết, vết thương lòng hơn mười năm trước của Bách Thâm một lần nữa lại bị khơi dậy.
Cô biết, nơi vết thương ấy của anh đang rỉ máu đau đớn ra sao.
Bởi thế, cô không muốn thảm kịch ấy lặp lại.
Cô muốn ngăn cản tấm chân tình này của anh, một mực quyết cắt đứt nó.
“Bách Thâm, từ bỏ cô ta đi.
Đấu với Giang Triết Hàn, em đã bại một lần vẫn chưa đủ hay sao?”
“Không thể!” Bách Thâm đột nhiên khàn giọng, ngữ khí vô cùng nóng giận.
Anh nhìn Phùng Ái Ninh, tia mắt từ lâu đã chất đầy phẫn nộ.
Anh nghiêm khắc hỏi: “Còn chị, chị cũng phải nói cho tôi rõ.
Chị rốt cuộc auen biết Tiểu Thất như thế nào?”
Đôi lông mày được tô kẽ kỹ càng khẽ chau lại, Phùng Ái Ninh cơ hồ cảm thấy khó chịu khi tự dưng bản thân lại trở thành kẻ bị chất vấn.
Mà khi kẻ đang chất vấn cô là em trai của mình, việc này càng khiến cô nổi cáu.
“Em còn chưa giải thích rõ mọi việc, còn ở đây hỏi ngược lại chị sao Bách Thâm? Chị auen biết cô ta ra sao, liên can gì đến em? Chuyện này quan trọng à?”
“Đúng!” giọng Bách Thâm trầm xuống, ngắn gọn đáp.
Anh lạnh lùng nhìn Phùng Ái Ninh, ngữ khí vẫn không khá hơn: “Chị là bà chủ hộp đêm, việc một cô gái như Tiểu Thất quen biết với chị không phải là quan trọng sao? Nói đi, rốt cuộc vì lý do gì lại khiến hai người gặp nhau? Và vì sao chị lại mang thái độ hằn hộc chán ghét cùng cực với cô ấy?”
Phùng Ái Ninh nén lại cơn bực tức trong lòng, giọng dịu đi vài phần, hơi đau lòng hỏi: “Bách Thâm, em biết được rồi thì em sẽ làm được gì kia chứ?”
Ngón tay đặt trên đùi khẽ nhịp, trong ánh mắt đang hẹp xuống của Bách Thâm tựa như rộ lên loại toan tính.
Anh nhìn Phùng Ái Ninh, trầm giọng gọi: “Chị hai!”
Bên tai Phùng Ái Ninh đột nhiên truyền đến sự chấn động, cô dường như không tin được vào thứ mà mình vừa nghe được.
Bách Thâm gọi cô là gì?
“Chị hai” sao? Cách gọi này chẳng phải Bách Thâm chỉ dùng để gọi cô khi anh còn hoạt động trong hắc đạo hay sao?
Nhưng Bách Thâm, đứa em trai này của cô đã rửa tay hơn mười năm rồi kia mà? Thế thì bây giờ tại sao lại đột ngột gọi cô như vậy?
Chẳng lẽ...
“Bách Thâm, em....”
“Không biết đứa em này quay trở lại, chị hai có sẵn lòng chào đón hay không?”
[…]
“Vào nhanh lên!”
Tiếng quản giáo gắt gỏng hét lên, mạnh tay đẩy lấy Giang Cẩn Quỳ vào phòng giam.
Đóng cửa, tên quản giáo trước khi đi còn không nhịn được mà lớn tiếng lần nữa: “D61908, vào buồng biệt giam rồi thì khôn hồn ngoan ngoãn một chút mới sớm ngày được thả ra! Còn không thì ở đây cho đến khi mãn hạn thì ra tù!”
Hắn bỏ đi, không gian xung quanh bấy giờ mới im lặng được đôi chút.
Giang Cẩn Quỳ xoay người, đảo mắt nhìn hết một lượt khu vực biệt giam.
Nét mặt anh vô cùng điềm tĩnh, thậm chí còn thản nhiên đến mức lạnh người.
Ở đây được mệnh danh là nơi tập trung tất cả những tên tù nhân khét tiếng nhất của cả hai trại nam bắc.
Bọn chúng toàn bộ đều là thành phần kích động nguy hiểm nên bị tách biệt khỏi khu giam lỏng thông thường.
Tù nhân ở khu biệt giam sẽ bị canh giữ khắc nghiệt hơn gấp nhiều lần và sẽ không được quyền gặp mặt người thân trong suốt thời gian thực thi lệnh giam cầm.
Ở nơi này tuy điều kiện tệ hơn ở trại nam, nhưng đổi lại nó có thứ mà anh cần.
Toàn bộ tù nhân ở khu biệt giam đa phần là những tên tay to máu mặt, dù là ở trong tù nhưng đàn em bên trong lẫn bên ngoài vẫn có đủ.
Giang Cẩn Quỳ chính là cần những tên thuộc hạ chất lượng như thế này.
Chưa kể đến có nhanh nhạy như Tá Đằng và Quân Nhu hay không? Trước mắt, anh cần gây dựng lại thế lực của