Giang Triết Hàn siết lấy người Trạch Lam, cánh môi vẫn ngậm chặt môi cô.
Hắn có thể nhận thấy sự run rẫy đang dâng lên trong hơi thở cô, hắn biết cô đang sợ hãi hắn nhiều đến mức nào.
Nhưng cơn giận trong lòng không cho phép hắn dừng lại, hơn nữa càng lúc càng hung hăng mãnh liệt.
Trạch Lam không chịu được áp lực kinh khủng từ hắn, cánh môi muốn khép chặt nhưng không thể.
Chiếc lưỡi non mềm của cô dường như đã bị hắn mút đến tê dại, cả cánh môi cũng đã đỏ tấy đầy tội nghiệp.
Không đủ sức để vùng vẫy, cô chỉ còn biết liều mạng cắn lên môi hắn thật mạnh.
Máu tươi nhanh chóng bật ra khỏi khoé miệng hắn, mùi vị khiếp đảm ấy ngập tràn trong khí quản cô.
Cô nhăn mặt, run run muốn khóc.
Giang Triết Hàn dừng lại, tạm chấp nhận rời khỏi môi cô một khoảng rất nhỏ.
Hắn trầm tư nhìn cô, con tim quả thực đau đến mức như bị ai đó dùng tay bóp nát.
Tại sao trong mắt cô, hình ảnh của hắn lại trở nên đáng sợ thế này?
Hắn lại vừa làm tổn thương đến cô sao? Hắn lại vừa dùng bạo lực để đối xử với người con gái mà hắn yêu nhất sao? Hắn, đã làm gì vậy chứ?
“Trạch Lam.” Giang Triết Hàn khẽ gọi, âm thanh ấy dường như chất đầy ân hận.
Hắn lau đi vết máu dính trên khoé môi cô, đau lòng nói: “Tôi yêu em! Tôi đã nguyện dùng cả đời này của tôi chỉ để yêu mỗi mình em.
Từ lúc gặp em cho đến lúc mơ hồ nhận ra bản thân đã say mê em, mọi thứ trong tôi dường như đã chật hẹp đi rất nhiều.
Tầm nhìn của tôi chỉ có thể dừng lại ở nơi mà em đứng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Con tim của tôi chỉ có thể đủ chỗ cho một người.
Cả suy nghĩ của tôi cũng gần như bị hạn chế cùng cực chỉ vì em.
Tôi quanh quẩn với hình ảnh của em đã gần bảy năm rồi, cho nên tôi tuyệt đối sẽ không chấp nhận việc em suy nghĩ lo lắng cho một tên đàn ông nào khác.”
“Trạch Lam, sở dĩ Giang Triết Hàn tôi biến thành một kẻ vô cùng ích kỷ như bây giờ...cũng chính là do em! Bởi thế, làm ơn! Tôi xin em, đừng nghĩ về Phùng Bách Thâm nữa có được không?”
Trượt nhẹ qua khoé mắt vừa mới thoáng ướt của cô, giữa trán hắn liền xô lại, vẽ ra diện dung mang đậm màu ghen tức.
Trạch Lam lắng nghe hắn, cô im lặng nghe thấy từng mạch xúc cảm không ổn định đang chảy đầy trong giọng nói thâm trầm đó của hắn.
Hàng mi rũ xuống hơi run lên nhè nhẹ, giọng cô bình thản cất lên: “Giang Triết Hàn, anh có biết là anh không những ích kỷ mà còn đáng sợ kinh khủng đến cỡ nào hay không?”
Hắn nhìn cô, đáy mắt sâu thẳm như sắp cuộn lên một ngọn sóng lớn.
Hắn không đáp, cô lại nói: “Tôi chỉ lo lắng cho một người bạn của mình, như vậy cũng không được hay sao?”
“Bạn!?” Giang Triết Hàn hơi cao giọng, mí mắt ngang tàn hẹp xuống.
Trạch Lam thình lình đưa tay lau sạch vết máu trên môi hắn, cô điềm tĩnh nói: “Không là bạn, thì anh nghĩ chúng tôi là gì?”
Thấy sắc mặt hắn có chút thay đổi, có vẻ đã dịu đi rất nhiều.
Trạch Lam mới nhìn sang nơi khác, hơi né tránh nhưng vẫn muốn nói rõ: “Tôi biết thầy Bách đối đãi với tôi bằng loại tình cảm không đơn thuần chỉ là bạn bè.
Tôi thấy áy náy vì thầy ấy, chính là vì thứ nhất tôi chưa bao giờ đón nhận tình cảm của thầy Bách, thứ hai tôi lại vô tình biến cuộc sống của thầy Bách thành một mớ hỗn độn.
Đây căn bản chỉ là thấy có lỗi một chút, hoàn toàn không như những gì anh đã nói!”
“Hm!?” Giang Triết Hàn nhướng mày, kéo lấy gương mặt Trạch Lam quay trở lại.
Hắn kề sát vào, thì thầm phả hơi thở nóng hổi vào mặt cô.
“Tôi có thể xem đây là em đang giải thích với tôi hay không?”
Muốn áp môi hôn cô, nhưng cô lại lúng túng đẩy lấy hắn: “Anh nói linh tinh gì nữa vậy Giang Triết Hàn!”
“Dừng...ưm...”
Trạch Lam không so được sức bức ép của hắn, chỉ vừa mới phản đối đã bị hắn phủ môi ngậm chặt.
Nụ hôn của hắn lướt nhẹ trên môi cô, đôi mắt sắc bén mơ hồ nhìn cô.
Hắn mỉm cười, vẻ mặt đầy trêu ghẹo: “Từng ấy thời gian, từng ấy lần.
Vậy mà em vẫn không hết ngượng ngùng!”
“Tôi không có!” giọng Trạch Lam bối rối cao lên.
Bỗng dưng, Giang Triết Hàn ngồi xuống, gục mặt lên đùi cô.
Giọng trở nên nghiêm túc: “Em có thể gọi tôi là Triết Hàn thôi được không?”
“Sao...sao chứ!?” Trạch Lam hơi sững sốt.
Hắn lại nói: “Cho tôi nghe em gọi tên tôi, theo cách gần gũi nhất!”
Bàn tay Trạch Lam cơ hồ run run, chực như vừa căng thẳng vừa mâu thuẫn.
Giang Triết Hàn hắn thực sự thay đổi nhanh đến mức làm cô không kịp thích ứng với bất cứ hình ảnh nào của hắn.
Khi thì hắn quá hung hăng, ngang ngược.
Khi lại quá đỗi dịu dàng và chân thành.
Ở góc độ này nhìn xuống, hắn hệt như một đứa trẻ đang bướng bĩnh làm nũng.
Đầu hắn áp lên người cô, một nửa gương mặt của hắn ở phương diện này càng hoá ra sắc sảo.
Cô thấy mắt hắn chầm chậm khép lại, tựa hồ đang rất muốn lắng nghe.
Cảm xúc trong lòng cô thoáng ngưng trọng vài lần, sau đó lại đột ngột tan vỡ ra như bọt biển ngoài khơi xa.
Bàn tay cô đặt lên tóc hắn, các ngón tay trắng ngần nhẹ nhàng luồn vào nước tóc nâu quen thuộc.
Môi cô hé mở, khẽ giọng gọi thật ngắn: “Triết Hàn!”
Mặc dù trong lòng đang tràn ngập tình ý, nhưng tuyệt nhiên không mở mắt ra.
Hắn mãn nguyện nói như ra lệnh: “Lặp lại lần nữa.”
Trạch Lam không đắn đo, rất nhanh liền đáp ứng: “Triết Hàn!”
“Lần nữa!”
Cứ thế nhiều lần và nhiều lần hơn nữa, trong căn phòng hạng sang rộng lớn liên tục vang lên những âm thanh hay ho nhỏ nhặt.
Giọng nói ngọt ngào của Trạch Lam đều đặn lặp lại như một bản nhạc tình được Giang Triết Hàn nghe đi nghe lại không chán.
Hắn ôm lấy cơ thể cô, gương mặt vẫn để yên trên đùi sau lớp váy dày dặn.
Bên ngoài cửa sổ, khung cảnh về đêm bên dưới đã bắt đầu lên đèn.
Chẳng biết là vì sao, mà đêm nay hắn lại thấy huyện Mật Vân nhỏ bé này trở nên thơ mộng đến vậy?
[…]
Sau giờ làm việc, các đồng nghiệp trong công ty của Giang Triết Mỹ có tổ chức một buổi tiệc