"Đừng...đừng đánh nữa cha ơi! Con xin cha mà, đừng đánh nữa!" Trạch Lam ôm chặt Phù Dung trong lòng, dùng thân mình che đậy cho em gái tránh khỏi những đòn roi tàn ác từ Lưu Đình.
Trong căn nhà rộng vỏn vẹn hai mươi mét vuông, không gian chật hẹp bị xáo trộn cực độ bởi những tiếng kêu khóc của hai cô gái nhỏ.
Một đứa mới bước sang tuổi mười tám, một đứa chỉ vừa lên sáu.
Hai gương mặt non nớt chất đầy sợ hãi, khóc ròng như mưa.
Phía Lưu Đình, ông ta tay vẫn cầm dây lưng, vừa mạnh tay giáng xuống, vừa ác miệng mắng chửi: "Vô dụng, đúng là vô dụng! Chết hết đi, chúng mày cút khỏi mắt tao!"
Bỏ ngoài tai những lần van xin đến khản cổ của Trạch Lam, ông ta vẫn mặc sức mà đánh tới tấp.
Phù Dung được che chắn bên dưới, cùng lắm chỉ run rẫy vì hoảng sợ.
Còn bao nhiêu thương tích cứ thế dồn hết lên người Trạch Lam.
Từ mặt mũi đến tay chân, khắp nơi đâu đâu cũng đầy rẫy vết bầm, thậm chí còn tệ hơn là rách da chảy cả máu.
Suốt nhiều năm nay rồi, đây không phải là lần đầu nữa.
Việc tác tệ mà Lưu Đình ông đối xử với hai cô con gái của mình đã kéo dài và diễn ra thường xuyên cũng đã gần năm năm.
Ông từ một nhà nghiên cứu học lại sa đoạ biến thành một kẻ nghiện rượu.
Ngày xưa ông nhân từ, hiền lành bao nhiêu thì bây giờ lại hung hãn và mất nhân tính bấy nhiêu.
Trạch Lam căn bản không thể hiểu, lí do gì lại đẩy cả nhà cô lâm vào bước đường cùng thế này?
Mười tám tuổi, lứa tuổi vốn dĩ là khoảnh khắc khởi đầu cho một khoảng thanh xuân tươi đẹp nhất của con gái.
Thì đối với Trạch Lam chỉ là vết hằn lại của hàng trăm đòn roi in sâu vào da thịt cô, in cả vào tâm trí ngây dại vừa mới lớn.
Nhưng có lẽ so với Phù Dung, thì cô ít nhất vẫn còn may mắn hơn con bé rất nhiều.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phù Dung từ khi sinh ra đã không còn thừa hưởng được giây phút êm ấm của gia đình, không nhận được sự đối đãi dịu dàng của cha mẹ.
Sinh Phù Dung được hơn sáu tháng thì mẹ mất.
Bao nhiêu suy nghĩ cực đoan từ Lưu Đình một lúc áp đặt hết lên đầu một đứa bé khi nó chỉ vừa mới chập chững biết đi.
Dường như sống trong hoàn cảnh khắc nghiệt ấy đã khiến tâm lý Phù Dung bị ảnh hưởng nặng nề.
Từ khi biết nói, con bé chưa một lần mở miệng gọi Lưu Đình một tiếng cha.
Nó gọi ông là "người xấu", là "kẻ tồi".
Đến mức năm Phù Dung lên tám, nó đã tự tay cầm chai rượu đánh Lưu Đình đến vỡ đầu.
Phù Dung nhỏ bé của cô, tại sao khi lớn lên rồi vẫn khốn khổ đến vậy? Cô nhớ con bé, nhớ đến mức sắp kiệt cả sức lực rồi.
"Phù Dung...đừng sợ, đừng khóc nữa.
Cha không đánh em nữa đâu, có chị đây rồi!"
Trạch Lam mơ hồ nói trong giấc ngủ, có vẻ cơn ác mộng kia làm cho cô sợ hãi thực sự.
Cho nên cả mười ngón tay cũng siết chặt lấy chăn bông trên người, đầu chốc chốc lại quay sang bên này rồi quay bên kia.
Cô sợ, sợ đến mức vô thức bật khóc như một đứa trẻ.
"Đừng đánh..."
Giọng Trạch Lam hơi nghẹn đi, trong hơi thở chất đầy sự hoảng loạn.
Bất chợt, một ai đó nắm lấy bàn tay đang run rẫy của cô.
Trên bả vai cũng đồng thời cảm nhận được hơi ấm cùng sự vỗ về đầy ôn nhu.
Cảm giác an toàn này, sao lại dễ chịu như vậy?
"Trạch Lam!"
Chất giọng trầm ấm khẽ gọi tên cô, âm thanh quen thuộc này mau chóng kéo cô ra khỏi bóng đêm hung ác trong giấc mộng.
Cô giật mình tỉnh giấc, hai mắt mở to bàng hoàng nhìn quanh.
Thêm lần nữa, âm thanh nam tính kia lại cất nhẹ bên tai.
Lo lắng hỏi: "Em không sao chứ?"
Đưa mắt nhìn sang, Trạch Lam trông thấy gương mặt Giang Triết Hàn đang ở rất gần.
Trong mắt hắn là vô vàn sự quan tâm, dường như khó mà tả hết bằng lời.
Cô chỉ biết, mỗi lần hắn nhìn cô với cái cách như vậy đều khiến bản thân cô như bị nhấn chìm vào đáy mắt đó của hắn.
Hệt như một hạt cát nhỏ, thổi nhẹ một lần đã bị cuốn bay vào trong gió.
Trạch Lam cảm thấy nỗi sợ trong lòng được xoa dịu, cô bất ngờ không làm chủ được, vùi mặt vào ngực hắn mà rưng rưng muốn khóc.
Bàn tay to lớn của hắn nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô, đặt lên mái tóc trước trán một nụ hôn thật nhẹ.
Hắn thấp giọng trấn an: "Chỉ là một giấc mơ, đừng sợ!"
Gương mặt Trạch Lam vẫn vùi vào ngực hắn, để một bên gò má áp sát vào khoảng ngực rộng rãi sau lớp áo sơ mi.
Mùi hương trên người hắn thoảng qua mũi cô, để lại trong nhận thức một sự lưu luyến khó mà rời bỏ.
Vòng tay mảnh mai ôm qua người hắn, cô khẽ giọng: "Giang Triết Hàn, tôi phải làm gì mới được đây?"
"Em không cần phải làm gì cả!" Giang Triết Hàn rất nhanh đáp.
Cô ngước mặt nhìn hắn, hắn chỉ mỉm cười thật nhẹ: "Việc của em, chỉ là nằm yên trong lòng tôi là được! Đừng rời xa khỏi tầm mắt tôi dù chỉ là một giây, cũng đừng buông tay tôi một cách dễ dàng.
Việc này có quá khó đối với em hay không?"
Trạch Lam im lặng nhìn hắn, mất vài giây sau mới nói: "Đơn giản vậy thôi sao?"
Giang Triết Hàn không đáp, chỉ gật đầu.
Ánh mắt hắn hơi tĩnh lặng, tựa như một mặt hồ yên ả không gợn sóng.
Nhìn vào mắt hắn, Trạch Lam có thể thấy và cảm nhận được sự bình yên vô hạn mà hắn đã dành cho cô.
Loại ấm áp dễ chịu này, chính là loại trải nghiệm đáng trân trọng nhất trong cuộc đời cô từ bấy lâu nay.
Hàng mi hơi run lên, Trạch Lam bất giác không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Cô trở lại vùi mặt vào ngực hắn, bàn tay đặt trên vai hắn hơi siết lại.
Cô ngập ngừng: "Triết Hàn, hình như...tôi không ổn thật rồi!"
Nghe câu nói đó của cô, Giang Triết Hàn thoạt nhiên vừa muốn đẩy cô ra xa một chút để nhìn rõ sắc diện trên mặt cô.
Nhưng khi thấy hắn khẩn trương như vậy, cô đã rất nhanh ôm ghì lấy người hắn.
Nhất quyết không chịu buông tay, mang gương mặt