Từ sâu trong tim, Giang Triết Hàn thực sự đã đợi câu nói này của Trạch Lam quá lâu.
Lâu đến mức, khi chính tai được nghe thấy rồi liền làm cho lòng dạ rung chuyển không ngừng.
Quả thực, từ khi hắn nhận ra tình cảm của bản thân dành cho cô.
Hắn chưa một lần dám nghĩ đến có ngày cô sẽ đáp lại hắn.
Gặp hắn, là bắt đầu những chuỗi bất hạnh lớn nhất trong cuộc đời cô.
Hắn đã nhẫn tâm để lại trong lòng cô những vết sẹo quá sâu, tổn thương cả tinh thần lẫn thể xác.
Hắn biết, bấy lâu nay tất cả những gì mà hắn làm đều không đủ để bù đắp cho cô.
Hôm nay cô chấp nhận hắn, hoạ may chẳng qua là do cô quá vị tha.
Sẵn lòng bỏ qua mọi sai lầm của hắn, để nói với hắn ba từ đầy ý nghĩa ấy.
Hắn nhìn sâu vào mắt Trạch Lam, thật cẩn thận cảm nhận sự bình yên trong đôi mắt cô.
Trong lòng suýt không giữ được bình tĩnh mà muốn cười thầm, hắn thực sự đã không còn nhìn thấy ánh mắt chất đầy hoảng sợ và căm hận trước đây nữa.
Trong mắt cô hiện tại, chỉ có màu sắc của hạnh phúc đang từ từ vỡ tan ra mà thôi.
"Trạch Lam!" Hắn nhẹ nhàng gọi lấy cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngón tay trượt dọc từ gò má ửng hồng xuống chiếc cổ thon gợi cảm.
Hắn lại khẽ cất giọng: "Cảm ơn em! Vì tất cả."
Câu nói của hắn thoáng làm Trạch Lam ngạc nhiên: "Cảm ơn em! Tại sao?"
Giang Triết Hàn chợt cười, cánh môi bấy lâu lạnh lùng lại có thể vẽ ra nụ cười ôn nhu đến khó tin.
Hắn vuốt tóc cô, đặt lên đôi mắt xinh đẹp kia một cái hôn đầy ý vị.
Giọng hắn trầm đi, khe khẽ như rót vào tai Trạch Lam: "Cảm ơn em vì đã rộng lượng tha thứ cho tôi.
Cảm ơn em, vì đã sinh cho tôi một bảo bối đáng yêu vô cùng.
Và cảm ơn em, cảm ơn em...đã chịu chấp nhận một kẻ tệ hại như tôi."
"Và hơn hết, tôi thật lòng xin lỗi em! Xin lỗi vì đã tàn nhẫn với em như vậy.
Xin lỗi cho tất cả những tổn thương mà em đã vô tình hứng chịu chỉ vì sự mù quáng của tôi.
Trạch Lam, chúng ta làm lại từ đầu.
Có được không?"
Lời nói của Giang Triết Hàn, giọng nói của hắn và cả ánh mắt ngập tràn sự ân hận đó của hắn.
Tất cả đều một lúc khiến cõi lòng Trạch Lam tựa hồ hơi thắt lại.
Tại sao, hắn lại phải nói ra những lời này với cô làm gì.
Hắn lại lần nữa khiến cô đau lòng sắp khóc.
"Đừng khóc!" Giang Triết Hàn lau nhanh khoé mi của Trạch Lam.
Cử chỉ hắn nhẹ nhàng, chất giọng lại trầm mặc ấm áp.
Tim này của cô, đã thực sự bị chinh phục.
Sau tất cả, trải qua vô vàn sóng gió.
Hận có, ghét có, đau thương cũng có.
Nhưng những thứ ấy đều không đáng là gì nếu cả hai con tim nguyện cùng nhau hoà chung làm một.
Trạch Lam vô thức nghĩ lại đôi ba chuyện cũ, nhất thời xúc động không kiềm được mà rơi nước mắt.
Cô siết chặt bàn tay đang áp trên gò má ướt đẫm của mình, gật đầu đáp: "Được! Em và anh...chúng ta làm lại từ đầu! Triết Hàn, thật may...thật may em vẫn chưa quá muộn để nhận ra tình cảm của anh và chính bản thân mình.
Xin lỗi anh, xin lỗi đã bắt anh và Hiểu Tình phải chịu đựng suốt hơn sáu năm nay.
Em xin lỗi..."
Biết không thể ngăn Trạch Lam thôi khóc, Giang Triết Hàn chỉ muốn thật nhẹ nhàng vỗ về cô, cùng cô san sẻ cho với đi thứ cảm xúc quá lớn ở trong lòng.
Có lẽ thời gian của cả cô và hắn trải qua đã quá lâu, đến lúc bất chợt nhận ra thì lại vỡ oà trong mớ xúc cảm hỗn độn.
Hắn ôm siết lấy thân người nhỏ bé của cô vào lòng, hai cánh tay mạnh mẽ vòng qua trói gọn cả cơ thể cô.
Tựa hồ như vừa tham luyến, vừa vương chút xót xa.
Hạ mặt hôn lên tóc cô, hắn khe khẽ cưng chiều: "Em không có lỗi! Ngay từ lúc đầu, em đã hoàn toàn là người vô tội.
Mọi thứ đều xuất phát từ tôi mà ra.
Người cần nói xin lỗi, chỉ có tôi mà thôi."
"Tôi có lỗi với em, có lỗi với cả Tình Tình.
Là tôi vô dụng, để lạc mất em trong hơn sáu năm qua."
Bàn tay đặt trên ngực áo hắn hơi nắm chặt, Trạch Lam vẫn gục mặt vào ngực hắn, cắn môi nức nở.
Nhưng nước mắt của ngày hôm nay không còn mang mùi vị mặn đắng đầy cay nghiệt nữa.
Tất cả chỉ còn lại sự ngọt ngào, mang đầy dư vị hạnh phúc.
Trạch Lam mỉm cười, cánh môi nhẹ cong lên đầy mãn nguyện.
Cô ngẩng mặt nhìn