Ám Hương

Chương 135


trước sau



Buổi sáng ở trại giam, các khu phân chia nhau thành nhiều nhóm để đào đất trồng cây.

Bãi đất trống nằm phía sau lưng toà giám sát, trải rộng nối dài qua cả hai trại bắc nam.
Các phó quản tay cầm gậy cao su, gắt gao quan sát.

Hễ thấy tên nào lười biếng liền lập tức nhẹ thì đập lên hàng rào quát tháo, nặng thì phang vài gậy vào người nếu thấy tên đó có dấu hiệu kháng cự.
Khưu Mã vung mạng cuốc xuống đất, xới lên được vài lần thì sinh lười.

Hắn ngồi xuống, tay đưa ra phẩy phẩy trước mặt.
“Mẹ nó, đúng là mấy việc dư thừa!”
Lúc này, một phó quản vừa thấy Khưu Mã ngồi nghỉ ngơi, liền hướng gậy về phía hắn mà to tiếng: “D22809, làm gì vậy hả? Muốn ăn đòn sao?”
“Mau đứng lên cho tôi!”
Nhưng dường như Khưu Mã không mấy quan tâm, mặt hắn trưng ra một cách thản nhiên khiến tên phó quản nổi nóng mới nhanh chân đi đến.
Đứng trước mặt Khưu Mã, tên phó quản lần nữa quát tháo: “Còn không mau đứng lên!”
Chiếc gậy cao su vừa vung cao hạ xuống, thình lình đã bị Khưu Mã chộp được.

Hắn đứng dậy, thân người cao lớn đổ chiếc bóng đồ sộ phủ lên người tên phó quản.
Hắn khàn giọng nói: “Tôi đứng rồi đây, phó quản không cần phải động tay động chân làm gì cho nhọc công.”
Dáng dấp tên phó quán chỉ đứng tới vai Khưu Mã, anh ta phải ngước mặt lên cao mới có thể nhìn được mặt của hắn.
Chiếc gậy của anh ta vẫn bị một tay Khưu Mã siết chặt, rõ ràng hắn đang rất bực bội trong người.
Nếu ở đây không phải trại giam, Khưu Mã không phải tù nhân và anh ta không phải phó quản thì chắc chắn số phận anh ta đã lành ít dữ nhiều rồi.
Khưu Mã phạm tội giết người, nhưng vì gia thế khủng và quyền lực nên hắn đã lấp liếm được tội ác này.

Để rồi lật ngược trắng đen, chuyển thành ngộ sát.
Hắn thoát án tử hình, giảm thành năm năm tù giam.
Biết rõ thế lực của hắn, nên bọn phó quản ở cả hai trại đều phần nào dè dặt trước mặt hắn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chuyện gì không đáng thì họ sẽ xem như không mà nhắm mắt cho qua.
Bây giờ cũng vậy.
Tên phó quản nhìn sắc mặt dữ tợn của Khưu Mã làm anh ta đổ cả mồ hôi tay.

Giọng liền hạ xuống rõ rệt: “Được...được rồi! Nghỉ xong thì mau làm việc tiếp đi.”
Khưu Mã cười, sau đó mới chịu thả chiếc gậy trong tay ra.
Hắn lại ngồi xuống bãi đất, xem lời tên phó quản vừa nói như gió thổi qua tai.

Một tên tù nhân khác ở đâu chạy đến ngồi cạnh, nói nhỏ vào tai hắn: “Mã Đầu, anh nghe tin gì chưa?”
“Tin gì?” Khưu Mã thờ ơ hỏi.
“Anh còn nhớ Giang Cẩn Quỳ chứ? Em nghe nói hôm nay hắn ta mãn hạn ở buồng biệt giam.”
Khưu Mã đang uống nước, nghe đến đây liền khựng lại.

Chai nước trong tay bị hắn bóp méo mó, ném mạnh xuống đất.
Hắn làm sao quên được cái tên Giang Cẩn Quỳ.

Chính cái tên này là kẻ đã đánh hắn gãy mất ba chiếc răng, khiến hắn phải may tám mũi trên trán, đến hôm nay vẫn chưa cắt chỉ.
Hắn ở trong này bốn năm, trước giờ chưa từng nghĩ sẽ gặp phải loại người như Giang Cẩn Quỳ.
Giang Cẩn Quỳ tiếp cận hắn, đánh hắn đổ máu, ép hắn phải chia hơn một nửa thế lực bên ngoài.

Để rồi khi Giang Cẩn Quỳ bị đẩy vào buồng biệt giam, ở đó Giang Cẩn Quỳ lại tiếp tục câu kéo thế lực từ những tên khác.
Hắn có thể nói bản thân sợ Giang Cẩn Quỳ, còn phục thì chưa hẳn.
Từ sau chuyện Giang Cẩn Quỳ ra tay ở phòng tắm, khiến hắn cay đến mức mất ăn mất ngủ cả tháng liền.
Đang nghĩ ngợi thì tên tù nhân kế bên vỗ lên vai hắn, khẽ thì thầm: “Mã Đầu, hắn ta về rồi kìa.

Vừa nhắc đã xuất hiện!”
Ngay lối cổng rào, Giang Cẩn Quỳ từ xa bước vào, dáng vẻ vô cùng thoải mái, chẳng có tí gì gọi là khổ sở trong suốt hai tháng sống ở buồng biệt giam.
Nhìn dáng vẻ này của anh càng khiến Khưu Mã thầm tức, tay cơ hồ siết chặt chai nước rỗng.
Đứng ở phía này, Giang Cẩn Quỳ dễ dàng nhận ra ánh mắt giận dữ của Khưu Mã.

Nhưng dẫu hắn có tức giận cỡ nào thì đã sao? Căn bản hắn không đủ sức để đấu với anh.
Nhìn Khưu Mã, Giang Cẩn Quỳ tặng cho hắn một cái vẫy tay cùng cái nhếch môi đầy nhạo báng.
Anh đi đến trước mặt hắn, giả vờ hỏi han: “Cũng lâu không gặp.”
“Vết thương trên trán vẫn chưa lành sao?”
Bật cười thành tiếng, nét mặt Giang Cẩn Quỳ trở nên vô cùng đắc ý.

Anh cúi người thấp xuống một chút, vỗ lên vai Khưu Mã hai cái, đột nhiên nghiêm giọng: “Tốt hơn hết nên biết thân biết phận và dẹp ngay ánh mắt đó của mày!”
Thấy tình hình có vẻ không ổn, tên tù nhân ngồi cạnh Khưu Mã mới mau lẹ cười cười: “A, anh trở về thì hay quá rồi! Anh biết không, đám người ở trại bắc dạo này bàn về anh rất nhiều.”
Bằng cách nói thêm rất nhiều lời, tên tù nhân kia mới có thể tách hai con người gai góc kia ra xa nhau.

Cậu ta lẽo đẽo theo Giang Cẩn Quỳ, luyên thuyên nói không ngừng.
Khưu Mã đứng dậy, nhìn bóng lưng Giang Cẩn Quỳ ở phía xa, hận không thể dễ dàng một dao đâm chết anh như trước đây hắn đã từng làm với người khác.
Tay hắn siết đến run lên, răng môi vì giận mà cũng trở nên đông cứng: “Giang Cẩn Quỳ...”
[…]
Trời sập tối, Giang Triết Mỹ hẹn nhau đi ăn với cấp dưới.

Hôm nay là sinh nhật của phó phòng nhân sự, người sếp lớn như cô không thể bạc đãi nhân viên của mình được.
Thế nên cả đám mới uống đến say mèm như vậy đây!
“Uống nữa đi! Chúng ta sang khu phố Tây uống tiếp.”
Nữ nhân viên kêu ca, đứng còn không vững nhưng vẫn không ngừng muốn bay nhảy.
Cô ấy ôm lấy người Giang Triết Mỹ, say bét nhè nói: “Tổng giám đốc à, tôi muốn uống với chị thêm vài chai nữa.

Có được không?”
Giang Triết Mỹ lắc đầu ngán ngẩm, buồn cười nói: “Được được! Nhưng trước hết cô cứ về nhà đi đã rồi tôi sẽ uống với cô sau.”
“Này, bắt taxi đi!”

Đưa cô nhân viên đang cố quấn lấy mình sang tay người khác, Giang Triết Mỹ sau khi đợi đám nhân viên kia hoàn toàn lên taxi thì cô mới rời đi.
Ban đầu là tự lái xe đến, nhưng bây giờ cô đã uống rượu, hơn nữa còn ngà ngà say.

Lái xe trong tình trạng này thực sự không nên.
Nghĩ là làm, Giang Triết Mỹ quyết định để xe ở tầng hầm hết đêm nay, bản thân sẽ đón taxi về nhà.
Nhưng đầu óc nặng kịt khiến cô cảm thấy khó chịu, chỉ muốn thong thả đi dạo một chút.
Gần mười một giờ đêm, đoạn phố này đã dần rơi vào vắng vẻ.

Các cửa hàng hai bên đường bắt đầu đóng lại, mấy tấm bảng hiệu rực rỡ phía trên cũng lần lượt tắt đi.
Giang Triết Mỹ nhìn quanh, không gian tĩnh mịch bỗng nhiên làm lòng cô se lại.

Ngọn đèn trên cao phủ xuống người cô, hệt như một mối bận lòng khổng lồ đang đè nặng trên vai.
Tự thành lập tập đoàn đã ba năm, Giang Triết Mỹ cũng đã tự khẳng định tên tuổi của tam tiểu thư nhà họ Giang trên lĩnh vực thời trang toàn cầu.
Suốt mấy năm liền, dù là lúc chưa đứng ra làm chủ cho đến lúc một mình quản lí cả tập đoàn lớn, Giang Triết Mỹ đều điên cuồng đâm đầu vào công việc.
Bất kể ngày hay đêm, cô không cho phép bản thân được rảnh rỗi.

Chỉ vì cô sợ, sợ một khi tay cô liên không tục gõ trên máy tính, não cô không hoạt động hết công suất, thì cô lại nghĩ về chuyện khác.
Những chuyện mà có thể khiến tâm trạng cô trở nên tồi tệ rất nhanh.
Cụ thể là hôm nay, cô biết Giang Cẩn Quỳ được thả khỏi buồng biệt giam nhưng cô đột nhiên không muốn đến thăm anh.
Gặp mặt anh ở thời điểm Giang Triết Hàn đang bên cạnh Trạch Lam, thực sự làm cô không mấy thoải mái.
Gần bảy năm trôi qua, Giang Triết Mỹ vẫn chưa hề quên được chuyện cũ.

Ngày hôm đó anh em bọn họ đã

tương tàn nhau thế nào, lý do ra sao, cô vẫn còn nhớ rất rõ.
Giang Triết Hàn đã vì Trạch Lam mà gây tổn thương lên chính người nhà của mình.

Dẫu cô biết Trạch Lam ngay từ đầu vô tội, nhưng cô vẫn chưa thể chấp nhận việc để cô ấy bước chân vào Giang gia, danh chính ngôn thuận trở thành con dâu của hào môn bậc nhất Bắc Kinh.
Rốt cuộc là số trời đã ràng buộc tất cả bọn họ lại với nhau, bắt họ phải trải qua muôn ngàn đau đớn mới được hay sao?
Giang Triết Mỹ cô chưa từng mơ ước xa xôi, thậm chí không dám cầu hạnh phúc, chỉ cầu an yên một đời cho mình và cả những người mà cô yêu thương.
Nhưng vẫn không được!
Những người xung quanh cô, chẳng có lấy một người hưởng được một cuộc sống bình yên trọn vẹn.
Cả bản thân cô cũng vậy, chứng kiến quá nhiều đau thương đến mức đã vô tình để mình bị nhấn chìm trong nỗi bất hạnh của người khác.

Quên mất bản thân đã và đang cần điều gì!
Bỗng, trong suy nghĩ chợt vang lên hai từ Tá Đằng.
Trong lòng liền thắt lại, không hẳn là đau lòng, chỉ đơn giản cô thấy tiếc nuối.
Tiếc vì đoạn tình cảm ngây ngô ngày trước của cô dành cho hắn còn chưa trọn vẹn thì hắn đã không một lời là biến mất.
Mấy năm nay, cô đã dò hỏi rất nhiều nơi nhưng vẫn không có tin gì từ hắn.
“Anh ta trốn ở đâu chứ?”
Giang Triết Mỹ buồn chán, vô thức tự lẩm bẩm.
Lúc này, khi cô vừa đi ngang trước một khách sạn lớn thì ở đâu từ sau có tên côn đồ chạy đến, giật phăng chiếc túi xách cô đang đeo.
Giang Triết Mỹ bị lực kéo kia làm cho loạng choạng, bất ngờ ngã nhào xuống đường.
“Cướp...giúp...giúp tôi với!”
Bị ngã đau điếng cả người, Giang Triết Mỹ nhíu mày, khổ sở ngồi bệt dưới đường kêu lên.
Chẳng biết do ông trời thương cô hay do đâu, tên cướp kia vừa chạy được một lúc đã bị bắt quay trở lại.
“Túi của cô.

Kiểm tra xem có mất gì không?”
Giang Triết Mỹ đang gục mặt ôm chân, bỗng nhiên có ai đó đưa chiếc túi xách ra trước mắt cô.
Cô mừng rỡ cầm lấy, vội vã mở ra kiểm tra bên trong.

Mọi thứ vẫn còn nguyên, cô mới thở phào.
Cố gắng đứng dậy, cô vội gật đầu liên tục: “Cảm ơn anh, thật lòng cảm ơn!”
“Không có gì! Cẩn thận một chút!”
Nam thanh niên kia đáp, một tay vẫn giữ chặt cổ áo của tên giật đồ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Triết Mỹ lúc này mới để ý kĩ, gương mặt tên côn đồ kia bầm tím hết cả lên.

Có lẽ đã bị đánh một trận rất nặng.
Cô nhìn sang người thanh niên vừa ra tay giúp mình mới biết người này rất trẻ, nhìn mặt chắc không vượt quá ba mươi, cùng lắm chỉ ở khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy.
Cậu ta mặc âu phục đen, dáng người thon gọn không quá cao lớn, nét mặt trông cũng khá thân thiện.
Bất chợt trời trút mưa tầm tã, khiến ai nấy cũng mất tập trung vội muốn tìm chỗ trú.
Ngay khi thấy cậu thanh niên kia sơ ý, tên côn đồ đã nhân cơ hội vùng ra bỏ chạy.
“Chết tiệt!”
Thanh niên kia khẽ mắng, tay vừa lúc mở ô đưa lên cao.
Giang Triết Mỹ cong môi nhìn lên trời, rõ ràng hôm nay mây không dày vậy mà mưa to như trút nước.

Cũng may trước đó có xem qua dự báo thời tiết nên cô mới mang ô theo.
Đứng ngay ngắn trở lại, Giang Triết Mỹ vừa tính hỏi danh tính cậu thanh niên kia để thuận tiện trả ơn thì từ trong sảnh khách sạn có một nhóm người bước ra.

Tất cả đều mặc âu phục, người đi đầu còn có người theo sau cầm ô che chắn cẩn thận.
Giang Triết Mỹ chỉ nhìn thoáng qua sau đó quay sang muốn hỏi chuyện nam thanh niên kia, nhưng bỗng nhiên cậu ta đã vội vã cúi đầu chào cô rồi nhanh chân bước đến đi cùng với nhóm người kia.
Trong nhóm người này có một người đàn ông có vẻ là người đứng đầu, khi Giang Triết Mỹ thấy cậu thanh niên vừa chạy đến đã cúi gập người một cách vô cùng kính cẩn.

Hơn nữa trên cổ áo vest anh ta còn đeo một chiếc cài áo bằng bạc rất nổi bật.
Họ nói với nhau chuyện gì đó mà Giang Triết Mỹ không nghe rõ, tiếng mưa lộp độp xung quanh làm nhiễu cả hai tai cô mất rồi.
Nhưng Giang Triết Mỹ ngầm hiểu, có lẽ cậu thanh niên kia đang giải thích về chuyện mà cậu ta đã giúp cô.

Cho nên sau khi nói xong thì người đàn ông kia mới hơi nghiêng mặt mà nhìn lại.
Giang Triết Mỹ đứng không quá xa nhưng cũng không thấy rõ hết mặt người này vì chiếc ô đang che trên đầu anh ta hơi ngã ra sau.

Cô chỉ thấy được nửa mặt từ chóp mũi trở xuống cùng một bên khuyên tai trông khá đặc biệt.
Người đó nói câu gì đó với thanh niên kia,cô nghe thoáng qua đại loại có vẻ giống như “Đừng lo chuyện bao đồng” rồi thật nhanh
lên xe đi mất.
Giang Triết Mỹ đứng ngẫn ra vài giây, đến khi chiếc xe cuối cùng của nhóm người kia lướt qua, cô mới bực dọc khẽ mắng: “Gì chứ? Người trông rõ sang trọng thế kia lại có thể nói ra câu nói vô tình như vậy hay sao?”
“Bản thân không muốn làm chuyện tốt lại bắt người khác phải giống như vậy à? Thật là...đúng thật là...”
Giang Triết Mỹ tức đến nghẹn lời, cánh môi chỉ cong lên mà lấp bấp không thể nói hết.
Vết thương trên người bất giác làm cô khẽ nhăn mặt giật mình, thảm hại nhìn xuống, tay chân đều trầy xước đỏ tấy cả lên.

Trong phút chốc, Giang Triết Mỹ chỉ biêt thở dài, mệt mỏi không muốn nghĩ thêm bất cứ điều gì.
Còn nhớ sáng nay cô ham vui cùng một nhân viên xem tử vi trên mạng, bảo rằng cô hôm nay không nên ở ngoài đường quá lâu, không may sẽ gặp tai nạn hao tổn về người và của.

Cô còn bật cười, trêu nhân viên mình đừng nên tin vào mấy thứ không đâu ấy.
Bây giờ của thì còn nguyên nhưng cô thì không!
Xui xẻo, đúng là xui xẻo rồi!
Nhìn ra đường, mưa mỗi lúc mỗi lớn hơn.

Tâm trạng Giang Triết Mỹ cũng tệ hại như cơn mưa này vậy, càng lúc càng nặng hạt.

Có lẽ sau đêm hôm nay, cô có thể sẽ để tâm đến tử vi của bản thân nhiều hơn một chút..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện