Ngồi trong bàn ăn, Lý Dịch Đình mãi cầm đũa ngang miệng mà không chịu gắp thêm thức ăn.
Mắt cô mãi nhìn chằm chằm vào đĩa bò xào dưa chua trên bàn, vẻ mặt như người mất hồn.
Bà Lý để ý con gái mấy ngày nay, thực sự có gì đó không ổn.
Từ ngày trở về từ thôn Đầu Hải đã kỳ lạ, sau đêm hôm qua lại càng trở nên kỳ lạ hơn.
Quan trọng nhất là đêm hôm qua cô không về nhà, đến tận trưa hôm nay mới trở về.
Khi bà hỏi thì Lý Dịch Đình bảo đi ăn với bạn, sau đó quá trễ đường thì xa cho nên đành ngủ nhờ nhà bạn một đêm.
Nhưng bà Lý đã hai thứ tóc trên đầu, Lý Dịch Đình làm sao qua mắt được bà.
Trở về người cô vẫn còn thoảng mùi rượu, hơn nữa khí sắc trên mặt loạn vô cùng.
Hệt như vừa trải qua một biến cố chấn động nào đó.
Đến tận bây giờ, Lý Dịch Đình vẫn còn chưa hết bàng hoàng.
Trong mắt hiện tại chỉ toàn hoang mang!
"Đình Đình!"
Bà Lý khẽ gọi con gái, thấy cô không trả lời đành phải lớn tiếng thêm chút nữa:
"Đình Đình!"
“Dạ...dạ mẹ!" Lý Dịch Đình giật mình nhìn lên, đã thấy ánh mắt bà Lý nhìn mình đầy dò xét.
Cô vội né tránh, gắp nhanh một đũa thức ăn cho vào miệng.
Ông Lý ngồi cạnh, lúc này mới hậm hừ lên tiếng: "Đình Đình, con có chuyện gì à? Mấy ngày nay cứ thấy con ngẩn ngẩn ngơ ngơ vậy?"
Lý Dịch Đình không nhìn ông, chỉ lắc đầu: "Không có gì đâu bố!"
“Không có gì!? Mẹ thấy con dạo gần đây đều như vậy rồi.
Đình Đình, có chuyện gì thì nói với bố mẹ, xem bố mẹ có giúp được con không?"
Lý Dịch Đình vẫn không nói, chỉ lắc đầu chối bỏ.
Giúp làm sao được, chuyện mà cô vừa làm ra với Bách Thâm có ông trời cũng chưa chắc đã giúp được cô.
Thấy con gái có vẻ khả nghi, ông Lý mới buộc miệng hỏi: "Con với Triều Nhiệm có vấn đề à?"
Đôi đũa vừa muốn gắp thêm một ít thịt bò liền khựng lại, Lý Dịch Đình nhìn ông, vẫn tiếp tục lắc đầu: "Không có, thực sự con không có chuyện gì cả!"
"Vậy à?"
Giọng ông Lý đột nhiên thấp xuống, mắt ông lộ nét hoài nghi.
Nhìn con gái một chút, ông lại hỏi: "Hay là có chuyện gì với Bách Thâm?"
Đôi đũa trên tay Lý Dịch Đình suýt chút thì rơi xuống, tay cô run lên, ánh mắt cũng cùng lúc trở nên hỗn loạn.
Thấy thái độ của con gái có phần khó hiểu, bà Lý vừa lo vừa nói: "Đình Đình, con làm sao vậy hả? Dạo trước Bách Thâm có đến tìm con, nói đi Đình Đình, có phải con và Bách Thâm đã xảy ra chuyện gì không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không...con đã nói là không kia mà!"
Lý Dịch Đình đột nhiên giằng bát đũa xuống bàn, đứng dậy khỏi ghế.
"Con no rồi, xin phép bố mẹ con lên phòng."
Nói rồi cô quay lưng đi mất, để lại hai vợ chồng ông Lý đưa mắt nhìn nhau một cách khó hiểu.
Ông đắn đo suy nghĩ một lúc, sau đó quyết định thở dài: "Để tôi gọi cho Triều Nhiệm."
"Ông gọi làm gì?" bà Lý hơi ngạc nhiên.
Ông Lý đưa mắt nhìn lên trên lầu, đôi mắt già nua cũng hơi nhíu lại nhau: "Không còn bao lâu nữa là đến ngày cưới của chúng nó rồi.
Bà nhìn Đình Đình, nhìn xem trên mặt con bé có chút nào gọi là nôn nóng hay mong đợi không?"
"Tôi thì thấy, lần này thực sự có chuyện không ổn rồi!"
Trở về phòng, Lý Dịch Đình ngồi phịch xuống giường, căng thẳng thở suýt không ra hơi.
Cả nội tâm gần như chấn động khi nghe bố bỗng nhiên nhắc đến Bách Thâm.
Tim cô đập thình thịch, cảm tưởng nó đang đánh đến mức vỡ cả lồng ngực.
Cô ngồi gục mặt, trong đáy mắt đã chất đầy bất an.
Cô ôm đầu, khổ sở tự trách:"Chuyện đó là ngoài ý muốn, là ngoài ý muốn thôi mà!"
Lại nhớ đến sáng nay, khi cô tỉnh dậy và phát hiện bản thân đã và đang ở chung khách sạn với Bách Thâm, cả hai đã ở cùng một phòng cả đêm.
Hơn nữa, qua lời mà Bách Thâm đã gợi ý, đã khiến cô mơ hồ nhớ lại vài chuyện đã xảy ra trước đó.
Lý Dịch Đình cô thực sự đã gây ra hoạ tày trời rồi!
“Thầy Bách! Thầy Bách à..."
Lý Dịch Đình luôn miệng kêu lấy cái tên này khi mà bản thân đã say đến nỗi không còn đi được, phải nhờ vào sự nâng đỡ của người khác.
Mở cửa phòng, Bách Thâm đỡ lấy Lý Dịch Đình đưa cô vào trong.
Quen biết với Lý Dịch Đình cũng đã lâu, đây là lần đầu tiên anh mới thấy bộ dạng không đúng đắn này của cô.
Anh biết cô rất yêu anh, yêu đến mức vô thức gọi tên anh không ngừng trong cơn say như thế này.
"Được rồi! Cô nằm đây, tôi sẽ đi lấy nước ấm."
Bách Thâm vừa muốn để Lý Dịch Đình nằm xuống giường thì đột nhiên cô vòng hai tay qua cổ anh, gắt gao ôm chặt.
Gục mặt vào ngực anh, Lý Dịch Đình nũng nịu: "Bách Thâm, em thực sự thích anh...rất thích...rất rất thích!"
“Em không muốn kết hôn với Hoài Triều Nhiệm, em không thích anh ta chút nào cả...em..."Giọng Lý Dịch Đình đến đây thì nghẹn lại, nghe như sắp khóc.
Bách Thâm không có ý muốn gỡ tay cô ra, như thể chịu trận, anh đứng yên mặc cho gương mặt nhỏ nhắn của cô vùi vào ngực mình.
Gương mặt Bách Thâm hoá ra lãnh đạm, thẳng thắn nói: "Tôi biết chứ! Nhưng có lẽ cô Lý cũng biết rõ, người mà tôi yêu chỉ có mỗi Tiểu Thất."
"Không..."
Lý Dịch Đình đau lòng khẽ kêu, cô ngước mắt nhìn lên người đàn ông trước mặt mình.
Vẫn là gương mặt mà cô đã yêu đến cạn cả tâm can, nhưng sao hôm nay lại trở nên xa cách thế này?Sự xa cách trong mắt anh khiến tim cô đau đến vỡ nát, vết thương rỉ máu bao lâu nay lại một lúc chảy máu không ngừng.
Nước mắt ngắn dài hoen ra đôi gò má đỏ ửng vì say, Lý Dịch Đình mơ hồ ôm lấy gương mặt trước mắt, chẳng giữ được tỉnh táo mà bắt đầu nói bừa.
"Em không quan tâm thầy yêu ai, em chỉ biết...em yêu thầy..."
"Yêu...em thực sự yêu anh rất nhiều!"
Gót chân Lý Dịch Đình cao lên, hai cánh tay ôm lấy cổ Bách Thâm mà kéo xuống, cô đặt lên môi anh một cái hôn vụng về.
Bất ngờ bị hôn như vậy nhưng nét mặt Bách Thâm vẫn thờ ơ vô cùng.
Anh không hề né tránh nụ hôn của Lý Dịch Đình, lạnh nhạt đón nhận nó.
Rời khỏi môi Bách Thâm, Lý Dịch Đình giương đôi mắt ướt đẫm nhìn anh.
Gương mặt cô càng trở nên đỏ gay gắt, ánh mắt cũng mơ màng đầy dẫn dụ.
Bách Thâm nhìn cô, lanh lùng nói: "Cô say quá rồi, nghỉ ngơi đi."
Vừa xoay lưng bước đi, cánh tay anh đã bị giữ lại.
Sau đó là giọng nói chua xót của Lý Dịch Đình vang lên.
"Đừng, anh đừng đi! Đừng tàn nhẫn với em như vậy!"
Đứng lặng người vài giây, Bách Thâm mới chậm rãi quay lại.
Nhưng lần này anh thực sự có chút kinh ngạc khi đột nhiên Lý Dịch Đình đã tự mình cởi bỏ áo khoác bên ngoài, và đang nhìn anh với ánh mắt chẳng khác gì van xin.
Bách Thâm nhíu mày, nét mặt liền trở về bình thản.
"Lý Dịch Đình, cô đang muốn..."
Còn chưa để anh nói hết, thì Lý Dịch Đình đã xen ngang vào: "Em muốn được ở bên cạnh anh, một lần...một lần thôi cũng được!"
Kéo lấy bàn tay to lớn kia đặt lên mặt, Lý Dịch Đình lưu luyến nâng niu không rời.
Bách Thâm tiến gần hơn, đường nét sắc bén trên mặt được lột tả hoàn hảo dưới ngọn đén vàng phía trên cao.
Anh nhìn Lý Dịch Đình hồi lâu, trầm giọng hỏi: "Lý Dịch Đình, hối hận vẫn còn kịp!"
Lý Dịch Đình mãn nguyện mỉm cười: "Không, em nhất định sẽ không hối hận!"
"Được, đây là do cô chọn!"
Bách Thâm cười nhạt, sau đó liền kéo lấy người Lý Dịch Đình ngã về trước, dùng sự nam tính mạnh mẽ mà cướp lấy hơi thở hỗn loạn của cô.
Cánh môi mềm bị anh cạy mở, nụ hôn cứ thế mỗi lúc mỗi cuồng nhiệt.
Lý Dịch Đình siết chặt cổ Bách Thâm, cam tâm tình nguyện để anh rút cạn lý trí của bản thân.
Áo vest của Bách Thâm bị Lý Dịch Đình kéo rơi xuống sàn, cả thân người dần bị anh đẩy về phía giường ngủ.
Lý Dịch Đình thực sự không thể nhớ nổi việc tiếp theo diễn ra như thế nào?
Bây giờ cô chỉ mơ hồ nhớ được những hình ảnh rời rạc, cô chỉ nhớ đêm hôm qua chính cô là người đã chủ động.
"Mình mất trí rồi mới đi làm ra hành động như vậy! Làm sao đây, bây giờ mình biết phải làm gì cơ chứ!?"
Lý Dịch Đình ôm chặt hai tai, sau đó vò đến đầu tóc rối tung cả lên.
Sáng nay tỉnh dậy, cô còn không dám nhìn Bách Thâm quá lâu.
Cả một buổi sáng cô trốn trong phòng khách sạn, sau đó anh lại đưa cô về tận nhà.
Suốt một quãng đường dài như vậy, cả cô và anh không ai nói với nhau tiếng nào nữa.
Câu duy nhất mà anh nói với cô, đó chính là câu "Tạm biệt" trước khi rời đi.
Hơn cả sự hoảng loạn, đó là đau lòng!
Lý Dịch Đình chợt nghĩ, nếu giữa cô và Bách Thâm đã thực sự đã vượt quá giới hạn.
Liệu anh có vì vậy mà thay đổi cách nhìn với cô hay không?
Ánh mắt đầy ẩn ý sáng nay là loại ánh mắt kỳ lạ nhất mà cô từng thấy ở anh.
Thậm chí anh còn bảo cô nên bỏ cách gọi đầy khách sáo kia đi.
Giây phút cô ngỡ bản thân đã hiểu được anh phần nào thì cũng là lúc cô ngỡ ngàng nhận ra.
Hoá ra bấy lâu cô vẫn chưa hề hiểu được con người anh dù chỉ là một phần.
Tại sao vậy?
Nếu như ngay từ đầu đã không muốn tiếp nhận tình cảm của cô, thì đêm qua anh lại dễ dàng chấp nhận hành động đó của cô để làm gì?
"Nghĩ gì mà như người mất hồn vậy?"
Phùng Ái Ninh đặt tách cafe xuống bàn, ngồi xuống bên cạnh.
Bách Thâm không nhìn sang, lạnh nhạt đáp: "Không có gì!"
Thổi nhẹ lớp khói mỏng trên miệng tách, Phùng Ái Ninh nhấp nhẹ một ngụm, chậm rãi thưởng thức.
Nhìn sắc mặt của Bách Thâm, cô đoán đã có chuyện.
Không nhịn được, cô bật cười giọng châm chọc: "Sao hả? Trải qua một đêm với cô gái kia, mãnh liệt đến mức đầu óc vẫn còn choáng à?"
Ném cho cô ánh mắt nóng giận, Bách Thâm hậm hực quay sang một phía.
Vừa rồi nghĩ đến chuyện tối qua, nhất thời khiến tâm trí anh rối loạn môt chút.
Liệu có phải là ý trời hay không, khi việc xảy ra nằm ngoài dự tính nhưng vốn dĩ lại nằm trong một phần tính toán của anh.
Sự chủ động lần này