Trong khuôn viên bệnh viện, Tố Dĩ Dĩ ngồi trên xe lăn, đưa ánh mắt buồn bã nhìn xa xăm.
Cẩn thận đẩy xe lăn xuống dốc, Tôn Nghị đưa Tố Dĩ Dĩ đến ngồi cạnh hồ cá.
Khoác lên người cô chiếc áo lông, anh nhẹ nhàng nói như nhắc nhở: "Ngoài này gió khá nhiều, không khéo rất dễ bị cảm lạnh."
Tố Dĩ Dĩ vẫn nhìn đăm đăm về một hướng, trong ánh mắt vẫn chất đầy thờ ơ, không hề để tâm đến hành động của Tôn Nghị.
Mặc dù sau khi biết Trạch Lam vẫn còn sống, nhưng còn Phù Dung thì thế nào đây?
Con bé liệu có may mắn như chị của mình, sống sót sau tai nạn kinh hoàng ấy!
Nghĩ đến đây, Tố Dĩ Dĩ vô thức thở dài.
Khoé mi phút chốc ướt đẫm, nặng nề muốn khóc.
Tôn Nghị ngồi xuống trước mặt cô, bàn tay muốn đưa lên lau nhanh khoé mi của cô nhưng chưa kịp chạm vào đã bị cô phản đối.
Gạt lấy tay anh, cô vẫn dùng ánh mắt căm giận mà nhìn anh: "Tôi đã nói không cần sự quan tâm này của anh kia mà! Cho nên, đừng chạm vào tôi!"
Bàn tay Tôn Nghị vẫn còn lưng chừng trước mắt Tố Dĩ Dĩ, anh nhìn vào sâu trong mắt cô, nhận ra quả thực đã có quá nhiều thương tổn.
Việc bù đắp không thể là ngày một ngày hai.
Đối với cô, anh cần nhất vẫn là kiên nhẫn.
Không hề tỏ ra chán ghét với hành động vừa rồi của Tố Dĩ Dĩ, Tôn Nghị bình thản vô cùng.
Anh nói: "Cô định gặp lại Trạch Lam với bộ dạng thế này hay sao?"
Tố Dĩ Dĩ không nhìn anh, cũng không muốn đáp lại.
Nhắc đến Trạch Lam, nhất thời nước mắt đã vô thức rơi xuống rồi.
Hàng mi cong khẽ run lên vài lần, Tố Dĩ Dĩ đột nhiên tự mình di chuyển xe lăn, muốn quay trở vào trong.
Nhưng Tôn Nghị đã nhanh tay giữ cô lại, thấp giọng nói: "Ở đây thêm một lúc, sẽ có điều bất ngờ dành cho cô."
"Tôi không muốn!"
Tố Dĩ Dĩ lạnh nhạt nói, mười ngón tay siết chặt.
Lần nữa oán trách: "Dù là gì thì tôi cũng không cần! Bỏ tay ra!"
"Không được!"
Tôn Nghị kiên quyết, anh quay xe lăn hướng đến vị trí cũ.
Nhìn ra phía cổng, anh nói: "Họ sắp đến rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Họ!?"
Ngay khi Tố Dĩ Dĩ khó hiểu, thì bỗng nhiên từ phía xa có một giọng nói rất quen thuộc đột ngột cất lên.
Gọi tên cô thật to: "Dĩ Dĩ!"
Bên tai Tố Dĩ Dĩ hệt như truyền lên vài hồi chấn động, mắt cô mở căng hết mức cố nhìn cho rõ cô gái đang gấp gáp chạy về phía mình.
Trong phút chốc, nước mắt đã tuôn ướt đẫm, cả cánh môi cũng thoáng run rẫy không ngừng.
Vui mừng khẽ gọi: "Trạch Lam!"
"Dĩ Dĩ!"
Trạch Lam chạy đến, ôm chằm lấy người Tố Dĩ Dĩ.
Vui sướng đến mức bật khóc nức nở, giọng chẳng rõ ràng: "Dĩ Dĩ...gặp lại cậu rồi! Tốt quá...thật tốt quá!"
"Trạch Lam..."
Tố Dĩ Dĩ khẽ gọi lần nữa, cả người thoáng chốc cũng run lên vài lần.
Bàn tay gầy guộc vội vã ôm lấy Trạch Lam, dường như còn lo sợ đây chỉ là mơ cho nên lại cơ hồ xoa xoa lên tấm lưng của Trạch Lam mà bật khóc.
"Đúng là cậu...có thật là cậu không?"
"Là mình, là mình đây!"
Trạch Lam gục mặt vào vai Tố Dĩ Dĩ, khóc ướt cả vai áo.Người bạn này của cô, thực sự đã vì cô mà gánh chịu quá nhiều tổn thương rồi.
Giây phút cô nghe tin chiếc xe của Tố Dĩ Dĩ bị tai nạn, giây phút nhìn thấy tình hình Tố Dĩ Dĩ trở nặng qua cửa kính ở phòng bệnh, chính là giây phút kinh khủng nhất trong cuộc đời cô.
Trạch Lam cô vĩnh viễn cũng không bao giờ quên được những ngày tháng khủng hoảng ấy.
Vì vậy, ngày hôm nay cô lại càng thấy quý trọng giờ phút này hơn bất cứ thứ gì đáng giá trên đời.
Đã chừng ấy năm trôi qua, cuối cùng cũng được ôm người bạn này trong tay.
Cùng nhau khóc, cùng nhau san sẻ cả niềm đau lẫn hạnh phúc.
Ôm lấy mặt Trạch Lam, Tố Dĩ Dĩ hỏi: "Cậu vẫn ổn chứ? Trên người có bị thương nghiêm trọng ở đâu không?"
"Mình ổn mà!" Trạch Lam lắc đầu, lau nước mắt mỉm cười.
Lúc này cô mới nhìn kĩ tình trạng của Tố Dĩ Dĩ, sắc mặt khá nhợt nhạt, hơn nữa còn ngồi xe lăn.
Cô sững người, cả ánh mắt cũng trở nên hoảng loạn.
"Dĩ Dĩ, còn cậu...cậu..."
Trạch Lam không thể nói hết câu, trong sự ngập ngừng đã thấy rõ toàn bộ bất an trong lòng cô.
Tố Dĩ Dĩ gạt nước mắt, vỗ lên tay Trạch Lam mà nở nụ cười: "Mình không sao cả! Chỉ là...tạm thời trong một thời gian rồi sẽ ổn thôi!"
Ổn thật hay không với nụ cười đầy gượng gạo kia?
Trạch Lam không phải ngốc, làm sao mà không nhận ra sự buồn bã ẩn sau nụ cười kia của Tố Dĩ Dĩ cơ chứ.
Cô ngước nhìn Tôn Nghị, anh thấy ánh mắt ấy của cô liền hiểu cô muốn hỏi điều gì.
Liền thấp giọng nói: "Thể trạng của cô ấy tuy đã hồi phục dần, nhưng do hôn mê quá lâu, việc nằm yên một chỗ nhất thời khiến các cơ không thể hoạt động bình thường.
Bác sĩ nói hai chân của Tố Dĩ Dĩ cần có thời gian để luyện tập với việc đi lại."
"Không thể hoạt động bình thường sao!?"
Giọng Trạch Lam run run, cô nhìn Tố Dĩ Dĩ, nước mắt lần nữa không kiềm được mà trào ra.
"Dĩ Dĩ, xin lỗi! Mình thực sự xin lỗi!"
Trạch Lam khóc đến nhoè cả mắt, vốn dĩ Tố Dĩ Dĩ ra nông nỗi này đều là do cô.
Nếu cô ấy không dính vào chuyện này, chắc chắn cuộc sống đã tốt hơn rất nhiều.
Thấy Trạch Lam đau lòng khóc nhiều như vậy, Giang Triết Hàn đứng phía sau cô không đành, vội đi đến nắm lấy vai cô mà đỡ cô đứng dậy.
Chu đáo lau khô gương mặt của Trạch Lam, hắn nói: "Trước khi đến đây, chẳng phải anh đã dặn em đừng xúc động quá kia mà.
Sao bây giờ lại khóc đến mức này!"
Trạch Lam không nói được, cổ họng vẫn còn thổn thức không ngừng.
Giang Triết Hàn vuốt tóc cô, ôn nhu vô cùng: "Em suýt chút thì bỏ sót một điều rồi Trạch Lam."
Nghe câu nói của Giang Triết Hàn, Trạch Lam mới sựt nhớ ra đúng thật cô đã quên một việc rất quan trọng.
Cô rất nhanh lấy lại bình tĩnh, mặt mũi tươi tắn trở lại mà ngồi xuống trước mặt Tố Dĩ Dĩ.
"Dĩ Dĩ, mình quên mất còn có chuyện này chưa nói cho cậu biết!"
Nhận ra sự trông đợi trong mắt Tố Dĩ Dĩ, Trạch Lam không dài dòng mà trực tiếp nói: "Mình tìm được Phù Dung rồi!"
"Cậu nói sao!? Phù Dung...con bé...con bé vẫn..."
Tố Dĩ Dĩ sững sốt thốt lên không tròn câu.
Trạch Lam gật đầu: "Phải, con bé vẫn còn sống!"
Nghe đến đây, Tố Dĩ Dĩ mừng đến mức suýt mất bình tĩnh, liên tục đưa mắt tìm kiếm: "Con bé đâu? Phù Dung đâu?"
"Cậu bình tĩnh, Phù Dung không có ở đây!"
Đợi khi Tố Dĩ Dĩ bình tĩnh trở lại, Trạch Lam mới nói tiếp: "Có vài chuyện về con bé mà mình cần phải nói cho cậu biết..."
"Cafe của anh."
Tôn Nghi đưa tách cafe nóng cho Giang Triết Hàn, tì người vào lan can một cách thoải mái.
Nhìn sang người bên cạnh, anh hỏi: "Thật là, chuyện của Phù Dung tôi không nghĩ đúng là con bé.
Hồ sơ lúc trước chúng ta có được lại hoàn toàn trùng khớp.
Chỉ có điều bây giờ đã mất trí, hơn nữa còn không thể nói..."
Lặng người một lúc, Tôn Nghị nhấp một ngụm cafe vào miệng.
Vị đắng đọng lại trên đầu lưỡi cơ hồ khiến tâm trạng anh nặng nề đôi chút.
Việc Giang Triết Hàn tìm được Phù Dung đến cả anh cũng chỉ mới được biết.
Nhìn vào tách cafe trong tay, Giang Triết Hàn nói: "Việc tìm được Phù Dung thú thật ban đầu tôi vẫn còn nghi ngờ.
Tuy khuôn mặt có tám phần giống với trước đây, nhưng với việc con bé mất trí và không nói được khiến tính chính xác bị giảm xuống một phần.
Tuy vậy, tôi vẫn hi vọng mọi chuyện nằm trong dự đoán.
Bởi vì Xảo Nhi mang các đặc điểm hoàn toàn trùng với Phù Dung, cho nên tôi lại càng muốn tin đó là thật!"
"Cũng khó trách! Anh nhìn đi, họ đang vui đến chừng nào!"
Tôn Nghị hướng mắt về chỗ Tố Dĩ Dĩ và Trạch Lam đang ngồi ở bên dưới sân, vô thức bật ra tiếng cười.
Thực sự, kể từ lúc Tố Dĩ Dĩ tỉnh dậy, đây là nụ cười rạng rỡ đầu tiên mà anh thấy ở cô ấy.
Tách cafe vừa dâng đến miệng thì dừng lại, Giang Triết Hàn đảo mắt nhìn sang.
Tinh ý nhận ra điều gì đó, liền nói: "Chỉ mới không gặp một thời gian ngắn, xem ra cậu khá bận tâm đến Tố Dĩ Dĩ."
"Nói gì vậy chứ?"
Tôn Nghị nhanh chóng phản bác, ánh mắt di chuyển sang nơi khác, né tránh nói: "Chẳng qua bản thân cảm thấy hối tiếc vì chuyện trước đây, bận tâm một chút cũng không có gì lạ!"
"Dù sao vẫn không bằng