“Cô sao vậy? Cảm thấy không khoẻ chỗ nào à?”
Tôn Nghị phía sau cất tiếng, giọng nói trầm ấm đột ngột truyền đến khiến tách cà phê vừa muốn đưa lên môi của Tố Dĩ Dĩ ngừng lại.
Cô không nhìn lấy người đang đứng phía sau, chỉ thuận tiện trả lời cho qua chuyện.
“Không! Trong đó hơi ngột ngạt, cho nên muốn tìm nơi thoáng mát một chút.”
Nói xong, Tố Dĩ Dĩ vừa định nhấp một ngụm cà phê nhưng đột nhiên lần nữa lại bị bàn tay Tôn Nghị ngăn cản.
Anh cướp tách cà phê khỏi tay Tố Dĩ Dĩ, tuy sắc mặt điềm đạm nhưng giọng nói lại vô cùng nghiêm khắc.
“Chẳng phải bác sĩ đã có dặn, cô phải kiên cà phê.
Cô quên rồi sao?”
Đáp lại sự quan tâm của Tôn Nghị, nét mặt Tố Dĩ Dĩ dửng dưng như không.
Tầm nhìn hờ hững của cô lướt qua người anh rất nhanh, trong đáy mắt còn không tồn tại chút cảm xúc nào.
Thờ ơ nói: “Sức khoẻ là của tôi, mạng sống cũng là của tôi.
Chuyện của tôi, anh không cần phải quản quá nhiều như vậy để làm gì!”
Tố Dĩ Dĩ ngồi trên xe lăn, muốn đưa tay lấy lại tách cà phê thì Tôn Nghị lại đưa nó ra xa hơn.
Nhìn cô, hàng lông mày sắc bén liền hơi nhíu lại.
“Đúng là chuyện của cô, tôi lẽ ra không nên quản.
Nhưng Tố Dĩ Dĩ, có lẽ cô không biết hoặc đã nhất thời quên mất.
Người cứu cô thoát chết trong gang tấc, chính là tôi!”
Tố Dĩ Dĩ hơi sững người, trước những lời của Tôn Nghị vừa nói, cô chỉ có thể nhíu mày nhìn anh bằng sự khó hiểu.
Nhưng sau đó, sắc mặt liền thay đổi.
Ánh mắt Tố Dĩ Dĩ đồng thời cũng trở nên khó chịu vô cùng.
“Tôn Nghị, dường như anh đã có chút nhầm lẫn nào đó rồi chăng? Cứu tôi!? Chuyện đó tôi chưa từng cần anh phải cứu tôi.
Chính anh là người đã lôi tôi vào cái mớ hỗn độn ấy, bây giờ cũng chính anh là người đang đứng đây kể công với tôi! Tôn Nghị, có cần phải chính miệng tôi nói một câu cảm ơn với anh hay không?”
“Tố Dĩ Dĩ…”
Tôn Nghị bỗng nhiên mỉm cười, giọng cũng dịu xuống vài phần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đứng trước mặt Tố Dĩ Dĩ, anh thình lình cúi thấp người khiến cô có chút giật mình.
Cô thấy hai bàn tay anh tì sang hai bên hông, gương mặt cũng từ từ tiến sát hơn.
Tố Dĩ Dĩ thấy trong lòng có chút hỗn loạn, nhưng chỉ có thể bất lực ngồi yên, giương mắt nhìn vào gương mặt phía trước đang từng chút, từng chút áp đảo mình.
Đến khi nhận thấy khoảng cách giữa hai gương mặt đã đủ gần, Tôn Nghị mới dừng lại.
Ở góc độ này, anh hoàn toàn nhìn thấu được sự bối rối đang dâng đầy trong đôi mắt của Tố Dĩ Dĩ.
Tôn Nghị nhíu mày, nội tâm thực sự có chút chấn động.
Sau đó đột nhiên lại thốt ra một câu khá kì quặc, khiến mặt mũi Tố Dĩ Dĩ sau khi nghe xong liền ngây ra khó hiểu.
“Tố Dĩ Dĩ, dường như cô mới là người nhầm lẫn.”
“Tôi nhầm lẫn!?”
Tố Dĩ Dĩ thắc mắc, trong vài giây không giấu được chút giận ý đang hiện lên trong mắt.
Tôn Nghị thì hoàn toàn trái ngược, thái độ vẫn bình thản, ngón tay chợt đưa lên lướt nhẹ qua gò má của Tố Dĩ Dĩ một lần.
Mờ mờ ám ám nói: “Tôi không cần và cũng chưa từng cần lời cảm ơn từ cô.
Chỉ là tôi muốn nhắc nhở cô, kể từ khi tôi kéo được cô ra khỏi tay tử thần, tôi đã quyết định bất kể là chuyện gì.
Chỉ cần tốt nhất cho cô, tôi nhất định phải quản!”
“Anh…anh nói vớ vẫn cái gì vậy chứ? Trả cà phê cho tôi!”
Tố Dĩ Dĩ đỏ mặt, trong giọng nói không che được lúng túng, muốn đưa tay lấy lại tách cà phê nhưng lần nữa lại bị Tôn Nghị nhanh hơn giành mất.
“Không được! Đây, trà hoa cúc này là của cô.
Còn cà phê là của tôi!”
Tôn Nghị vừa nói, vừa đưa một tách trà nóng ra ngay trước mặt Tố Dĩ Dĩ, ngang ngược ép cô phải cầm lấy.
Còn bản thân lại ngang nhiên nâng tách cà phê của cô lên, thong thả uống một ngụm.
Nhìn vẻ mặt này của anh, Tố Dĩ Dĩ thực sự không hiểu.
Rốt cuộc có phải kiếp trước cô đã làm rất nhiều chuyện xấu hay không.
Mà sinh ra kiếp này lại phải trải qua những việc tệ hại thế này?
Không đi được, gần như trở thành một kẻ tàn phế đã đành.
Bây giờ lại còn gặp phải một người kì quặc vô lí như Tôn Nghị.
Tuy rằng thời gian qua, người luôn bên cạnh chăm sóc cô ngoài Trạch Lam ra, còn có anh.
Nhưng Tố Dĩ Dĩ thừa nhận, bản thân không phải người có tấm lòng bao dung rộng lượng như Trạch Lam, có thể dễ dàng tha thứ cho người đã hại cả cuộc đời mình.
Có thể nói, Trạch Lam chính là bị tình yêu của Giang Triết Hàn và bản thân đánh bại.
Nhưng còn cô, cô lấy gì để tha thứ được cho mọi lỗi lầm mà Tôn Nghị đã từng gây ra?
Yêu anh, Tố Dĩ Dĩ cô chưa từng.
Còn yêu cô…
Việc này, quả thực cô có chút mơ hồ!
Hành động của Tôn Nghị mỗi lúc lại mỗi khác, khiến cô hoàn toàn thất bại trong việc phán đoán và nắm bắt.
Tố Dĩ Dĩ thực ra cũng có chút lo sợ, nếu như Tôn Nghị cứ hết lần này đến lần khác đối đãi với cô theo cách ấy sẽ khiến cô hiểu lầm mất.
Mà điều này đối với cô thực sự khá nực cười!
Tôn Nghị làm sao có thể yêu cô được kia chứ?
Tố Dĩ Dĩ nghĩ, nghĩ đến mức cả hai hàng lông mày cũng xô vào nhau.
Tôn Nghị quay sang, vừa hay đã bắt gặp vẻ mặt này của cô, liền ngồi xuống phía trước, cơ hồ ngắm nhìn cô rất lâu.
Sau đó lại nói: “Cảm ơn cô! Tách cà phê này hôm nay, thực sự rất ngon! Rất hợp khẩu vị của tôi!”
Nói xong còn không quên cong môi nở nụ cười, gương mặt tràn đầy vẻ hài lòng.
Đến đây, Tố Dĩ Dĩ không nhịn được nữa.
Cắn môi mắng một tiếng.
“Anh điên sao?”
Tôn Nghị căn bản không để tâm, chỉ khẽ cười một tiếng thật ngắn rồi đứng dậy, tự tay đẩy lấy xe lăn của cô đi vào bên trong.
Giọng dường như có chút vui thích lạ thường.
“Được rồi, buổi tiệc sắp bắt đầu, vào trong thôi!”
[…]
Ngồi trong phòng thí nghiệm đã hơn bốn tiếng, Đàm Chiêu dường như vẫn chưa có ý định sẽ rời khỏi trong ít phút tới.
Đồng hồ đã điểm bảy giờ tối, Đàm Chiêu vì cuộc gọi của vợ cho nên mới tạm gác sự tập trung trước màn hình vi tính mà nhìn sang di động.
Anh tháo mắt kính xuống, tay ấn nhẹ rồi xoa xoa tâm trán vài lần.
Làm việc lâu như vậy khiến đầu anh không tránh khỏi đau nhức.
Vốn cũng đã quen với việc này mấy năm nay, nên Đàm Chiêu cũng mảy may không mấy để tâm.
Chỉ là trong mắt anh lúc này, đột nhiên thoáng qua chút suy tư khó đoán.
Như đau lòng nhưng hơn hết là nỗi lo lắng lớn nhất trong long không nói được thành lời.
Đàm Chiêu mệt mỏi ngồi xuống ghế sofa, hít một hơi thật dài sau đó mới lấy giọng mà nhận điện thoại của vợ.
“Anh à, sao anh vẫn còn chưa đến?”
“Đến!?”
Đàm Chiêu ngẫn người, trong khoảnh khắc không nhớ ra mình đã bỏ quên điều gì.
Đàm Chiêu mãi nghĩ mà im lặng khá lâu, khiến Âu Vũ Tình bên kia có chút nóng ruột nên bèn lên tiếng.
“Anh sao vậy? Anh không khoẻ sao? Có cần em đến cơ quan để…”
“À không, không cần!”
Đàm Chiêu sựt tỉnh đáp, anh thực sự đã bỏ quên chuyện quan trọng rồi.
Sinh nhật của Hiểu Tình mà người con bé đã gọi cha nuôi như anh đây lại quên mất.
Thật chẳng ra làm sao!
Dẹp mớ công việc sang một bên, Đàm Chiêu mới cởi bỏ áo blouse rồi cầm lấy áo vest, vội vã rời khỏi.
Bước chân rất nhanh, vừa đi lại vừa nói qua điện thoại.
“Anh sẽ đến ngay!”
Gác máy, Đàm Chiêu gấp gáp chạy vội xuống hầm xe, nhưng chưa kịp mở cửa đã bị cơn đau đầu thình lình ập đến làm cho ngã khuỵ.
Cố bám lấy cửa xe, Đàm Chiêu gượng người từ từ đứng dậy.
Vô tình lại trông thấy bản thân mình trong gương chiếu hậu, liền không nhịn được nở một nụ cười xót xa.
Đã gần sáu năm rồi, Đàm Chiêu anh thực sự không biết bản thân sẽ có thể cố gắng chịu đựng được thêm bao lâu nữa.
Mà có lẽ, sinh nhật lần này của Hiểu Tình cũng sẽ là lần cuối cùng anh được chúc mừng sinh nhật con bé.
Căn bệnh này của anh, quả nhiên càng ngày càng trở nặng rồi!
Đàm Chiêu hít một hơi sâu, ngồi vào trong xe.
Anh ngửa đầu ra sau, đều đặn thở nhẹ cho cơn đau đầu giảm đi chút ít.
Đàm Chiêu thừa biết, u não ác tính căn bản không thể chữa được.
Anh cầm cự bấy lâu, vốn