“Tá Đằng…anh cả…hai người…”
Giọng Giang Triết Mỹ rất nhanh đã không giữ được, không ngừng run rẫy.
Cô nhìn chằm chằm về phía hai người đàn ông ở phía cửa, trong lòng dường như chưa dám tin đây là sự thật.
Tá Đằng mất tích bấy lâu không dấu vết, ngày hôm nay lại cùng lúc xuất hiện với Giang Cẩn Quỳ.
Hơn nữa, còn trùng hợp vào ngày sinh nhật của Hiểu Tình.
Có phải đây là điềm báo trước cho một trận bão lớn sắp diễn ra hay không?
Ngay khi Giang Triết Mỹ chưa kịp định thần phản ứng, Giang Cẩn Quỳ lại là người lên tiếng trước.
“Mỹ nhỏ, lại đây!”
Giang Cẩn Quỳ đưa hai tay ra phía trước, lập tức Giang Triết Mỹ đã buông bỏ suy nghĩ mà lao đến ôm chằm lấy anh.
Rưng rưng cố nói: “Anh cả, em đợi ngày này lâu lắm rồi, thực sự rất lâu!”
Giang Cẩn Quỳ dịu dàng vuốt tóc đứa em gái, thấy cô lớn vậy rồi mà vẫn không bỏ được thói làm nũng, anh buộc miệng bật cười.
“Anh cũng đợi ngày này rất lâu, cuối cùng cũng đã đến rồi!”
“Có vẻ ngày này đến không đúng lúc cho lắm.
Anh cả, sao lại sớm vậy chứ? Tôi còn nghĩ phải thêm hai tháng nữa tôi mới được gặp anh kia mà.”
Giang Triết Hàn từ phía sau đám đông đi đến, dừng lại ngay trước mặt Giang Cẩn Quỳ, mặt đối mặt càng khiến ánh mắt hắn trở nên quyết đoán.
Giang Cẩn Quỳ thừa biết, tâm trạng của Giang Triết Hàn hiện giờ chắc chắn không bình yên như vẻ ngoài của hắn.
Đối với hắn mà nói, sự có mặt của anh hệt như một mối đe doạ, khiến hắn phải vô thức phòng thủ mọi lúc mọi nơi.
Trước câu nói có phần kì lạ của Giang Triết Hàn, Giang Cẩn Quỳ chỉ cười, thuận tiện nhìn ra phía sau lưng Giang Triết Hàn, sau đó hỏi.
“Con bé đâu?”
Nghe chính miệng Giang Cẩn Quỳ nhăc đến con gái mình, Giang Triết Hàn thực sự cảm thấy khó chịu.
Hắn biết, mọi ý định xuất phát từ phía Giang Cẩn Quỳ dành cho gia đình hắn đều không phải ý tốt.
Gương mặt không mang chút thiện cảm, Giang Triết Hàn chỉ thờ ơ đáp trả.
“Có viêc gì sao? Hôm nay là tiệc sinh nhật của con bé, nó rất bận.”
“À, cũng không có gì quan trọng…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Cẩn Quỳ nói đến đây, cô gái đứng phía sau bước đến đưa cho anh một chú gấu bông rất lớn.
Ai nấy ở đây nhìn sơ qua cũng biết, đây là hàng cao cấp được đặt riêng, trên thế giới một mẫu chỉ có duy nhất một con được bán ra.
Giang Cẩn Quỳ cầm lấy gấu bông, ngắm nhìn một lúc lại tiếp.
“Chẳng qua chỉ muốn tận tay tặng cho con bé món quà này mà thôi.”
Trong mắt Giang Triết Hàn mà nói, mọi hành động hay lời nói từ phía Giang Cẩn Quỳ đều trở thành hai chữ tồi tệ.
Hắn không thể tin, Giang Cẩn Quỳ ngồi tù bấy lâu, trở ra ngoài lại có thể dễ dàng thay đổi.
Hoặc chỉ có thời gian trong tù càng khiến lòng hận thù của anh ta càng lúc càng sâu mà thôi.
Giang Triết Hàn nhìn qua con gấu bông trên tay Giang Cẩn Quỳ, tuy không hề có ý muốn nhận nhưng vẫn cố tình nói.
“Nếu không phiền, tôi sẽ đưa nó cho con bé giúp anh.
Hoặc anh có thể ở lại, dành chút thời gian để tham dự buổi tiệc cùng con bé.”
“Được thôi!”
Giang Cẩn Quỳ khẽ cười, khoé môi cong lên cố tạo ra nụ cười thiện chí.
Anh đưa con gấu về tay Giang Triết Hàn, thoải mái nói.
“Vậy thì phiền em vậy Triết Hàn, gửi lời của anh đến Hiểu Tình.
Anh chúc con bé sinh nhật vui vẻ!”
Giang Triết Hàn im lặng vài giây, hắn biết cho dù hắn có mở lời mời Giang Cẩn Quỳ ngồi lại đây thì anh ta cũng không hề muốn.
Rốt cuộc ngày hôm nay Giang Cẩn Quỳ đích thân đến đây cũng chẳng có ý tốt.
Đơn giản, anh ta chỉ muốn thăm dò xem tình hình của hắn hiện giờ ra sao mà thôi.
Mà đối với Giang Cẩn Quỳ cũng vậy.
Anh cũng thừa biết lời mời của Giang Triết Hàn không hoàn toàn thiện ý.
Hắn hiện tại vẫn dùng ánh mắt đó để nhìn anh, loại ánh mắt vốn luôn mang đầy nghi hoặc.
Giang Cẩn Quỳ đảo mắt một vòng, xung quan anh, mọi ánh mắt gần như chỉ tập trung vào một mình anh.
Mà cái cảm giác bị hàng trăm ánh nhìn soi mói như thế này chính là thứ mà anh cắm ghét nhất trên đời.
Ánh mắt Giang Cẩn Quỳ vừa hay dừng lại ngay phía Giang Cầm.
Ông cũng nhìn anh, nhưng là nhìn đứa con trai của mình bằng loại ánh mắt không khác gì những kẻ xa lạ kia.
Cũng không có gì quá ngạc nhiên, vì với Giang Cẩn Quỳ, điều này dường như đã trở thành một thứ quá quen thuộc.
Quen thuộc đến mức đôi khi nhìn thấy, lại vô tình khiến anh đau lòng một chút.
Suy cho cùng, tất cả mọi chuyện đều hình thành từ hai từ “bất công”.
Thỉnh thoảng Giang Cẩn Quỳ vẫn tự hỏi.
Vì sao Giang Cầm lại dành cho Giang Triết Hàn toàn bộ sự vị tha và yêu thương mà ông có.
Còn đối với anh, toàn bộ chỉ gói gọn trong hai từ “chán ghét”.
Ông vị tha với Giang Triết Hàn đến mức, ngay cả khi hắn đem lòng yêu chính đứa con gái của kẻ thù, ông vẫn có thể nhắm mắ mà bỏ qua cho hắn.
Vậy mà đối với cô gái mà anh yêu, lại có thể ra tay ác độc như vậy.
Ông đối xử với anh như thế, có phải cũng thấy tàn nhẫn chút ít nào đó hay không?
“Bố!”
Giang Cẩn Quỳ ngắn gọn gọi một tiếng, đã khá lâu rồi anh mới tự mình cất lên tiếng gọi này.
Anh nhìn Giang Cầm, nhưng chân vẫn không hề có ý tiến về phía trước.
Giang Cầm bây giờ trong mắt anh, thực sự đã quá già yếu, có lẽ cũng chẳng sống được thêm bao nhiêu lâu nữa.
Nhưng nếu để ông chết một cách thoải mái như vậy, Giang Cẩn Quỳ quả thực có chút không cam lòng.
Sau tất cả những gì mà ông đã gây ra, chết như vậy là đã quá nhẹ nhàng.
Chính Giang Cầm đã dùng sự tàn nhẫn của bản thân để nuôi dưỡng anh, vậy thì anh sẽ trả lại toàn bộ cho ông.
Không hề thiếu sót!
“Lâu đến vậy mà bố cũng không đến gặp tôi.
Bố cũng hẳn phải rất vô tình mới có thể đối xử với tôi được như vậy.
Hôm nay trở về, gặp bố ở đây, thấy bố vẫn khoẻ.
Tôi thực sự rất vui!”
“Anh cả!”
Giang Triết Mỹ đi đến bên cạnh, cơ hồ siết lấy cánh tay Giang Cẩn Quỳ.
Cô có chút lo ngại, rõ ràng ánh mắt và lời nói của Giang Cẩn Quỳ dành cho Giang Cầm đều mang hận ý.
Giang Triết Mỹ không muốn chứng kiến cảnh này, cho nên mới xen vào nói tiếp vài lời.
“Anh cả, đừng trách bố! Thời gian qua sức khoẻ bố không tốt nên mới không thể đến gặp anh.
Chúng ta hẹn hôm khác để nói chuyện, có được không?”
Giang Cẩn Quỳ không nói gì thêm, thuận tiện nhìn qua Giang Triết Mỹ cười một cái.
“Được!”
Sau đó Giang Cẩn Quỳ quay lưng rời đi, nhưng bước chân chưa nhiều đã bị câu nói của Giang Triết Hàn chặn lại.
“Anh cả, đi sớm vậy sao? Không ở lại dùng tiệc à?
Giang Cẩn Quỳ nhìn lại, ánh mắt này của Giang Triết Hàn thực sự là muốn anh ở lại hay sao?
Cánh môi thờ ơ cong lên, nhưng trong mắt hoàn toàn chẳng lộ