“Trà của chị đây.”
“Cảm ơn em!”
Nhan Khúc đặt tách hồng trà xuống, sau đó ngồi vào chỗ bên cạnh Trạch Lam.
Hương thơm từ tách trà bên dưới bay thoảng qua mũi, tạo cảm giác khá tốt.
Trạch Lam nhìn sang, thấy thứ Nhan Khúc gọi liền cười.
“Em cũng thích uống món này sao?”
Nhan Khúc theo phản xạ, nghe xong liền nhìn xuống, trước mặt mình là một ly trà trái cây.
“Không biết có thích hay không, mà ngày nào em cũng phải uống ít nhất một ly!”
Nghe Nhan Khúc đùa như vậy, Trạch Lam bật cười.
Nhưng rồi cô chợt nhớ đến điều gì đó trong quá khứ, nụ cười trên môi lập tức trĩu nặng.
“Sao vậy?” Nhan Khúc nhìn Trạch Lam.
Cô ngẩng đầu lên, khoé môi cố mỉm cười.
“Không có gì! Chỉ là đột nhiên nhớ đến em gái.”
“Em gái..là đứa em mất tích mà trước đây chị đã nói đến?”
Trạch Lam gật đầu.
“Con bé cũng rất thích uống trà trái cây.
Mỗi lần chị đến thăm, nó đều nằng nặc đòi chị mua một ly.”
Qua lời nói của Trạch Lam, Nhan Khúc hoàn toàn cảm nhận được tình yêu thương vô hạn mà cô dành cho em gái.
Nhưng sắc mặt Nhan Khúc cũng rất kì lạ, đến cả hai mắt dường như cũng hơi đỏ lên.
Thoáng qua vài giây thôi rồi cũng hết, thái độ của Nhan Khúc đã bình thường trở lại.
“À phải, lần trước chị nói con bé có lẽ vẫn còn sống.
Vậy…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tìm được rồi!”
“Cái gì?” Nhan Khúc vừa nghe Trạch Lam nói, gương mặt liền sững ra.
Cậu nhìn Trạch Lam, ánh mắt tràn ngập hoài nghi.
“Chị nói, chị đã tìm được đứa em gái mất tích ấy?”
“Phải!”
Trạch Lam vui vẻ gật đầu, ánh mắt hạnh phúc vô cùng.
“Chị đã tìm được Phù Dung rồi! Con bé hiện giờ đang ở bên cạnh chị.”
Nghe đến đây, trong đầu Nhan Khúc mơ hồ nghĩ đến vài hình ảnh đã từng vô tình thấy qua trong cuộc gọi lần trước.
Giọng lập tức trở nên nghiêm trọng.
“Trạch Lam, chị chắc chứ?”
Trạch Lam không để ý đến nét mặt của Nhan Khúc, cho nên thoải mái đáp.
“Tuy xa cách bảy năm, con bé bây giờ cũng đã lớn.
Hiện tại con bé cũng có rất nhiều thay đổi, cũng có vài việc đau lòng không tránh khỏi.
Nhưng mà chị tin, đến một ngày nào đó tất cả mọi chuyện sẽ trở về vẻ vốn có của nó!”
“Chỉ cần chúng ta đủ kiên trì thôi!”
Nhan Khúc nhìn thấy ánh mắt tràn đầy niềm tin và hi vọng này của Trạch Lam.
Trong lòng cơ hồ cảm thấy tức giận nhưng không hề để lộ ra mặt.
Im lặng một chút, Nhan Khúc hỏi.
“Anh ta vẫn đối xử tốt với chị chứ?”
Trạch Lam nghe xong, không chút suy nghĩ liền đáp.
“Triết Hàn, anh ấy đối với chị và cả Phù Dung đều rất tốt!”
“Thật là tốt như vậy sao?”
“Em nói gì?”
Câu nói vừa rồi của Nhan Khúc cứ thoang thoảng, Trạch Lam không nghe rõ nên mới hỏi lại.
Nhan Khúc lắc đầu, cười nói.
“Không có! Em nói được vậy thì tốt rồi.”
Lúc này, Trạch Lam mới chợt nhớ đến một người đã lâu không gặp.
Cô quay sang hỏi.
“À phải, dạo gần đây cô Lý thế nào rồi? Chị nghe nói cô ấy sắp kết hôn.”
“Đúng vậy, Đình Đình sắp kết hôn..”
Nhan Khúc nói đến đây, giữa lông mày đột nhiên nhíu lại.
“Nhưng chú rể sắp tới không phải là chú rể trước đây nữa!”
“Em nói vậy là sao?” Trạch Lam khó hiểu hỏi.
Nhan Khúc uống một chút nước, sau đó nói.
“Người mà Đình Đình sắp kết hôn vào tháng sau, chính là thầy Bách.”
“Sao..sao chứ? Cô Lý và Bách Thâm sắp kết hôn?”
…
Kết thúc buổi đầu tiên tại học viện Kinh Tây, Trạch Lam trở về nhà với khá nhiều cảm xúc vẫn còn đang lẫn lộn trong lòng.
Hôm nay cô vào phòng tắm khá lâu, bởi vì mãi suy nghĩ nên cứ vô thức ngâm mình trong bồn tắm.
Đến khi trở ra đã thấy Giang Triết Hàn nằm ngủ trên giường, trong tay vẫn còn cầm quyển sách.
“Thật là..”
Trạch Lam lắc đầu, sau đó đi đến nhẹ nhàng lấy quyển sách khỏi tay hắn.
Còn cẩn thận kê lại gối nằm cho hắn một cách ngay ngắn.
Khi Trạch Lam vừa muốn thu tay về thì Giang Triết Hàn lại đột ngột giữ lại, mơ hồ nắm chặt trong giấc ngủ.
Hành động này của hắn làm Trạch Lam vừa buồn cười, vừa xót xa.
Cô ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng luồn tay vào tóc hắn.
Cô biết, từ lúc Giang Cẩn Quỳ trở về, hắn đã rất nhọc lòng lo nghĩ.
Nhìn hắn đọc sách mà ngủ quên thế này, chắc hẳn hắn đã rất mệt.
Cứ như mọi thứ trên đời này đều đã được ông trời sắp đặt sẵn rồi vậy.
Bắt đầu từ giây phút cô và Giang Triết Hàn gặp gỡ, đã định là sóng gió bủa vây.
Quả thực, kể từ khi gặp hắn, cuộc đời cô chưa một ngày yên bình.
Nhưng từ tận sâu đáy lòng mình, cô vẫn chưa một giây nào muốn bỏ cuộc.
Trạch Lam cúi xuống hôn lên môi Giang Triết Hàn, nụ hôn chứa đựng cả một trời ái tình dành cho một mình hắn.
Cô biết, dù cuộc đời này có khó khăn khắc nghiệt đến đâu.
Giang Triết Hàn, hắn nhất định tuyệt đối sẽ không bao giờ buông tay cô.
Giống như khoảnh khắc sinh tử bên vờ vực năm ấy, hắn đã muốn dùng cả tính mạng của mình chỉ để giữ lấy cô.
Cách xa một vòng lớn như vậy, đến cuối cùng cũng trở về bên nhau.
Trạch Lam cho rằng, giữa cô và Giang Triết Hàn vốn đã là định mệnh.
Đã là định mệnh, chắc chắn sẽ không thể cãi.
“Cảm ơn anh, Triết Hàn!”
“Sao lại phải cảm ơn anh?”
Trạch Lam vừa vuốt tóc Giang Triết Hàn liền bị hắn thình lình cất giọng làm giật mình.
Cô vội muốn thu tay về nhưng lần nữa bị hắn bắt được, lần này cả hai tay đều đã bị hắn giữ chặt.
“Em..em làm anh thức giấc sao?”
Giang Triết Hàn mở mắt nhìn