“Cậu suy nghĩ kĩ chưa? Sức khoẻ của cậu..”
“Mình ổn rồi! Hai chân đã có thể đi lại được, không thể cứ bám mãi ở đây được.”
Trạch Lam muốn khuyên, nhưng chưa nói hết câu thì Tố Dĩ Dĩ đã nhanh hơn nói trước.
Cô nhìn Tố Dĩ Dĩ, biết là không thể ngăn được nữa cho nên chỉ đành cười.
“Được rồi! Vậy thì nói cho mình nghe, việc làm mà cậu nói có tốt không?”
Tố Dĩ Dĩ vừa uống trà, thong thả nói.
“Cũng chỉ là một công việc văn phòng như trước đây mình đã làm thôi.
Công ty này là của một người quen cũ, cho nên cũng khá tiện cho mình.
Cậu đừng lo!”
“Vậy thì tốt rồi!”
Trạch Lam yên tâm gật đầu, trong lòng tạm thời đỡ lo hơn đôi chút.
Lúc này, Tố Dĩ Dĩ lại hỏi.
“Còn cậu, việc dạy học ở Kinh Tây thế nào?”
“Rất tốt!” Trạch Lam đáp, tiện tay bóc một quả cam nhỏ.
“Ở đó mọi người rất vui vẻ và hoà đồng.
À đúng rồi…”
Chợt nhớ ra điều gì đó, hai mắt Trạch Lam tròn lên.
“Có một người mà mãi mình quên không giới thiệu cho cậu biết.”
“Ai vậy?”
“Là Nhan Khúc! Cậu ta tuy còn trẻ nhưng đã rất giỏi, còn rất biết cách nói chuyện nữa.”
Tố Dĩ Dĩ nhìn sự háo hức đang hiện lên trong mắt Trạch Lam, liền cười hỏi.
“Hình như cậu rất có cảm tình với người tên Nhan Khúc?”
“Phải!” Trạch Lam gật đầu.
“Lần đầu tiên gặp mặt đã thấy rất quen thuộc.
Mình cũng không hiểu vì sao nữa!”
“À phải, dạo này Phù Dung thế nào?”
Trạch Lam vừa nghe nhắc đến Phù Dung, thao tác trên tay liền khựng lại.
“Đối với mình thì xem như đã tạm ổn.
Nhưng với Triết Hàn thì..”
Thấy Trạch Lam ngập ngừng, Tố Dĩ Dĩ ngầm hiểu.
Cô nắm tay Trạch Lam, xoa xoa vài lần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đừng gấp! Cho con bé thời gian, rồi đến một ngày nó cũng hiểu được mọi chuyện thôi.
Ấn tượng của con bé về Giang Triết Hàn ngay từ đầu đã không tốt, lại bất đắc dĩ trở thành nạn nhân.
Hứng chịu di chứng quá lớn từ tai nạn, chả trách con bé căm ghét và sợ anh ta như vậy.”
“Không! Mình không hề trách con bé.”
Giọng Trạch Lam hơi khẩn trương, mỗi lần nhắc đến những chuyện này đều khiến tinh thần cô bất ổn.
Cô thở dài.
“Tất cả cũng là do mình mà ra, cho nên mình không dám trách con bé không hiểu chuyện.
Con bé trở về bên cạnh mình là tốt lắm rồi!”
“Triết Hàn cũng không bao giờ ép buộc con bé làm bất cứ việc gì, kể cả việc phải chấp nhận anh ấy.
Khi con bé nói nó sợ phải nhìn thấy Triết Hàn, anh ấy đã lập tức đồng ý sắp xếp cho con bé một nơi ở riêng và rất ít khi xuất hiện trước mặt con bé.”
“Triết Hàn, anh ấy đang chuộc lỗi..”
Qua giọng nói của Trạch Lam, Tố Dĩ Dĩ biết cô ấy đang nặng lòng đến mức nào.
Cô vỗ về lên tay Trạch Lam, mỉm cười trấn an.
“Không sao đâu! Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
Cả cậu và mình đều có thể tha thứ cho anh ta, thì mình tin Phù Dung có ngày cũng sẽ như vậy.”
Trạch Lam ngước nhìn, khoé mắt hơi đỏ lên thu vội giot nước mắt suýt thì rơi xuống.
Cô không muốn khóc nữa, bấy nhiêu nước mắt đã quá đủ rồi.
Điều cô cần làm bây giờ là phải tươi cười, sống cho thật tốt.
Trò chuyện thêm một lúc, nhìn lên đồng hồ trên tay đã gần 8 giờ sáng.
Trạch Lam sắp muộn giờ lên lớp, cho nên mới vội đứng dậy.
“Mình sắp muộn rồi, để mình đưa cậu vào trong nhà.”
“Không cần đâu!”
Tố Dĩ Dĩ từ chối lắc đầu.
“Mình tự đi được, cậu cứ đi đi.”
“Sẽ ổn chứ?” Trạch Lam hơi do dự hỏi lại.
“Ổn mà!” Tố Dĩ Dĩ bật cười, tay còn vờ đuổi người đi cho nhanh.
Trạch Lam lúc này nhìn lên tầng một ở khu đối diện, liền gật đầu đồng ý rời đi.
“Được rồi! Mình đi trước, cậu cẩn thận.
Có gì không ổn cứ gọi người đến giúp.”
Tố Dĩ Dĩ vẫy tay tạm biệt, sau đó ngước mặt lên khẽ hít sâu một hơi, cánh môi cong nhẹ như cánh hoa đang nghiêng mình đón nắng sớm.
Không khí hôm nay có vẻ khá dễ chịu.
Nhưng mà hình như trời cũng sắp nổi gió rồi, nếu cô không nhanh chóng vào trong nhà thì sẽ bị thổi đến phát cóng.
Chân của cô chỉ vừa mới đi lại được hơn hai tuần, tốc độ di chuyển cũng không thể nhanh nhẹn như người bình thường được.
Cô vẫn cần thêm thời gian để tập luyện trị liệu một chút.
Nghĩ xong Tố Dĩ Dĩ liền đứng lên, vừa bước được ba bước lại ngã nhào xuống nền cỏ.
Cô còn chưa kịp đứng lên, trước mặt đã kéo đến một bóng đen cao lớn.
Mũi giày tây thoáng dừng lại ngay trước mặt cô, tiếp theo là giọng nói trầm ấm.
“Cô không sao chứ?”
Tôn Nghị ngồi xuống đỡ lấy Tố Dĩ Dĩ, còn cẩn thận phủi sạch đất cát dính trên hai lòng bàn tay cô.
“Để tôi đưa cô vào trong.”
Tố Dĩ Dĩ còn đang ngẫn người nhìn vào hành động chu đáo của Tôn Nghị, lại thấy anh tiến đến muốn bế mình, liền xua tay kháng cự.
“Không..không cần! Tôi tự đi được.”
“Cô chắc chứ?”
Tôn Nghị nhìn cô, ánh mắt nghiêm khắc.
“Tự đi được mà ngã đỏ cả tay thế này?”
“Không phải..”
Tố Dĩ Dĩ chưa kịp nói, cả thân người đã bị Tôn Nghị nhấc bổng lên cao.
Cô theo phản xạ, hai tay ôm cứng lấy cổ anh.
Mặt ửng ửng, hơi thở không mấy tự nhiên.
“Hình như tôi nghe nói cô chuẩn bị đi làm.”
“Với tình hình này sao?”
Tôn Nghị hỏi, thẳng bước bế Tố Dĩ Dĩ đi vào trong nhà.
Tố Dĩ Dĩ nhỏ giọng.
“Tôi đã khoẻ lại rồi, không lý nào lại cứ ở không.
Tôi còn bố mẹ ở dưới quê nữa, không thể cứ..”
“Không cần đi làm!”
“Cái gì?”
“Tôi nói cô không cần đi làm!” Tôn Nghị chậm rãi lặp lại, to rõ từng chữ một.
Tố Dĩ Dĩ có hơi nóng vội, lớn tiếng.
“Không đi làm? Tôi không đi làm thì lấy tiền ở đâu nữa? Anh nuôi tôi sao?”
“Phải! Tôi nuôi cô!”
Tôn Nghị ngắn gọn nói, ánh mắt nhìn Tố Dĩ Dĩ rất dứt khoát làm cô sững sờ.
Sau đó là ngượng ngùng la hét.
“Anh điên sao? Tôi..tôi đùa thôi, ai mà cần anh nuôi chứ!”
“Nhưng tôi không đùa!”
“Tôi nói là tôi sẽ nuôi cô, cô nghe không rõ sao?”
“Không! Tôi không nghe! Mau bỏ tôi xuống, bỏ xuống.
Có nghe không hả?”
Tố Dĩ Dĩ nóng giận muốn vùng vẫy nhưng bất lực, cánh tay Tôn Nghị ôm cô chặt quá, không thể thoát được.
Tôn Nghị mang cô vào đến đại sảnh, thong thả đi lên cầu thang.
Vừa đi vừa thản nhiên nói.
“Tôi không nghe!”
Phía tây sảnh tầng một, Trạch Lam nhìn thấy cảnh này không nhịn được, cười một tràng dài.
Giây phút cô ngước nhìn thấy Tôn Nghị từ tầng một đối diện dưới hoa viên, đã có dự tính sẵn cả rồi.
Không nghĩ Tôn Nghị lại làm đến mức khiến Tố Dĩ Dĩ la hét không thôi.
Mối lương duyên này xem ra không tác hợp là không được.
…
2 giờ sáng, tại bến tàu phía tây bắc thành phố.
Ở ba cổng kiểm soát đều đã được thông qua một cách dễ dàng, một số rất đông khoảng mười chiếc ô tô chậm rãi chạy qua cổng, tiến vào khu vực kho hàng lớn nhất.
Bên trong đã có có một nhóm người đợi sẵn.
Đến khi nhóm người trên đoàn xe kia bước xuống, bầu không khí mới bắt đầu trở nên căng thẳng.
Phùng Ái Ninh một thân đen tuyền bước đến, giữa hai cánh môi đỏ chót ngậm một điếu thuốc.
Khói thuốc tan ra, gương mặt phụ nữ sắc sảo từ từ hiện rõ.
“Ông chủ Trương, hàng đã đến như yêu cầu của ông.”
Phùng Ái Ninh vừa dứt lời, hai tên đàn em phía sau lưng đã nhanh chân bước lên, trên tay đang khiêng một kiện hàng được đóng trong thùng gỗ khá to.
Mở nắp ra, bên trong là ba chiếc bình cổ xanh được xếp cẩn thẩn.
Ông chủ Trương khi nhìn thấy số đồ cổ, hai mắt liền nheo lại, lộ lên tia thích thú.
“Tôi có thể nhìn kĩ hơn một chút chứ?”
“Cứ tự nhiên!”
Phùng Ái Ninh nhướng mày, đồng ý để ông chủ Trương sờ lên cổ vật.
Với kinh nghiệm lâu năm trong nghề, ông ta biết đây là hàng thật, hơn nữa còn rất quý hiếm, không thể bỏ lỡ.
“Đẹp lắm! Bà chủ Phùng, ra giá đi!”
“Bốn mươi triệu đô la, miễn mặc cả!”
Phùng Ái Ninh thản nhiên nói, đưa điếu thuốc lên rít nhẹ một hơi rồi nhả ra.
Ông chủ Trương nghe con số vừa được đua ra, thực sự có chút choáng váng.
“Bốn mươi triệu đô la, có phải hơi cao rồi không bà chủ Phùng?”
“Được thôi!”
Phùng Ái Ninh nhún vai, không chút do dự liền nói.
“Cuộc nói chuyện của chúng ta hôm nay đến đây coi như xong!”
“Đi thôi!”
Nói một tiếng, hai tên đàn em liền đóng nắp thùng lại, dự tính muốn mang hàng trở về xe.
Nhưng Phùng Ái Ninh vừa quay bước, ông chủ Trương liền nhảy cẫng lên.
“Đợi..đợi đã bà chủ Phùng!”
Phùng Ái Ninh dừng bước, những vẫn không hề nhìn lại.
Ông chủ Trương hạ giọng.
“Bốn mươi triệu thì bốn mươi triệu! Tôi đồng ý!”
Nói xong,