“Phùng tổng, đến tìm chị Miu sao?”
Tên vệ sĩ trước cửa hộp đêm cúi đầu hỏi.
Bách Thâm không đáp, chỉ gật đầu.
Nhưng tên kia lại nói: “Chị Miu cả đêm hôm nay không có đến đây.”
Bách Thâm nghe xong, liền lấy di động ra gọi vào số máy của Phùng Ái Ninh nhưng không liên lạc được.
Anh nhìn quanh, bỗng dưng lại cảm thấy bất an.
Khi anh vừa nhét di động vào túi, thì nó lại rung lên.
Anh đưa lên xem, đó là một tin nhắn từ số lạ.
Nội dung khiến anh sững sốt: bến tàu Lâm Giang, nhanh lên còn kịp!
“Bến tàu Lâm Giang?”
Bách Thâm thực sự có chút căng thẳng, anh gọi vào số máy lạ ấy nhưng dường như ngay sau khi gửi tin nhắn này cho anh, phía họ đã khoá máy.
Bách Thâm gọi hai cuộc không được, lại quay sang gọi cho Phùng Ái Ninh thêm lần nữa.
Vẫn là âm thanh lặp đi lặp lại.
Tay siết chặt di động, Bách Thâm cảm tính có chuyện không lành, không do dự đã dẫn theo đàn em tìm đến địa chỉ bến tàu.
Hơn nửa tiếng, đoàn xe dừng lại trước cửa lớn.
Vì lạ mặt cho nên bảo vệ ở cổng không cho đám người của Bách Thâm vào trong.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mãi đến khi Bách Thâm lên tiếng hỏi, mới làm ông ta sững người.
“Hôm nay bà chủ Phùng có đến đây, đúng không?”
“À, thì ra là người của bà chủ Phùng sao? Sao không nói sớm!”
Bảo vệ cười trừ cho qua chuyện.
Sau đó lại nói: “Vừa rồi bà chủ Phùng có đến đây, nhưng đã đi rồi!”
“Đi rồi ư?”
Bảo vệ gật đầu: “Phải, tôi thấy đoàn xe của bà chủ Phùng rời đi đã gần một tiếng trước rồi.”
Bách Thâm nhíu mày khó hiểu, nếu Phùng Ái Ninh đã rời khỏi đây vậy thì nội dung tin nhắn kia rốt cuộc là như thế nào? Tại sao lại bảo anh đến chỗ mà Phùng Ái Ninh đã đến.
Chuyện này chắc chắn không đơn giản như vậy, Bach Thâm nhất định làm rõ cho nên không tức khắc rời khỏi, dẫn theo đán em tiến vào trong bến tàu, chia nhau tìm kiếm.
“Chết tiệt!”
Khẽ mắng một tiếng, Bách Thâm vẫn đang cố gọi cho Phùng Ái Ninh.
Vừa gọi lại vừa ráo riết tìm kiếm khắp nơi.
Bất an trong lòng cũng theo nhịp thở của anh mà lớn dần.
Cảm giác này thực sự không dễ chịu chút nào.
Mất hơn mười lăm phút vẫn chưa tìm ra người, Bách Thâm nghĩ có lẽ có kẻ to gan dám phá mình, định rút đàn em quay về.
Cho đến khi anh đi ngang một kho hàng lớn, bước chân mới dừng lại.
Mắt nhìn về kho hàng ấy vài giây, sau đó chậm rãi đến gần.
Mở cửa kho, không gian bên trong tối đen như mực đổ ập trước mắt.
Vài giây sau, một tên đàn em tìm được cầu dao điện, đèn mới bật lên.
Ánh sáng trắng một lúc phủ rộng toàn bộ không gian phía trước, Bách Thâm lúc này mới có thể nhìn thấy ai đó đang nằm ở phía cuối kho.
Sững người một lúc, hai mắt Bách Thâm căng ra, sau đó là giọng nói khẩn trương đến mức như muốn gào lên.
“Ái Ninh!”
Lao nhanh về phía trước, hình ảnh trong mắt Bách Thâm càng lúc càng gần.
Phút chốc đã thấy Phùng Ái Ninh nằm ngay trước mặt, im lìm bất động.
Máu từ trong miệng chảy ra đã khô, kéo dài xuống tận cổ.
Bách Thâm gần như chết lặng, anh quỳ xuống ôm lấy Phùng Ái Ninh, sợ hãi lay mạnh người cô.
“Ái Ninh, đừng mà! Làm ơn mở mắt ra, mở mắt ra nhìn tôi đi!”
“Bách..Thâm..”
Phùng Ái Ninh khẽ gọi, giọng thều thào không rõ.
Đôi mắt đờ đẫn cố gắng mở ra, cuối cùng cô cũng đợi được rồi.
Bách Thâm thấy Phùng Ái Ninh có phản ứng, vui mừng đến mức giọng cũng run lên: “Ái Ninh, rốt cuộc là kẻ nào đã làm thế này với chị? Nói đi, tôi sẽ giết chết hắn!”
Phùng Ái Ninh muốn nói, nhưng không đủ sức.
Cô vẫn còn nhớ những lời mà Cera đã nói, rằng mọi chuyện là do Giang Triết Hàn.
Nhưng cô vẫn không tin, con người Giang Triết Hàn sẽ không đến mức tàn độc làm ra những chuyện như thế này.
Hơn nữa, bản thân hắn trước giờ chưa hề lo sợ sự xuất hiện của Bách Thâm sẽ cướp mất Trạch Lam khỏi tay hắn.
Hắn không có lí do gì để làm vậy với cô.
Nhưng còn với Bách Thâm, cô biết trong lòng đứa em trai này vẫn luôn rất hận Giang Triết Hàn.
Nếu cô không đích thân giải thích, Bách Thâm chắc chắn sẽ tìm Giang Triết Hàn để tính sổ.
Phùng Ái Ninh siết chặt cánh tay Bách Thâm, cố gắng để cổ họng phát ra tiếng nhưng không thể.
Cô cố đến mức nước mắt chảy xuống không ngừng, cả người run bần bật.
Bách Thâm thấy vậy, liền đứng dậy bế lấy Phùng Ái Ninh, nhanh chân rời khỏi kho hàng.
“Đừng gắng sức nữa Ái Ninh.
Tôi đưa chị đến bệnh viện! Rồi sẽ ổn thôi!”
…
Sau bữa cơm tối, Trạch Lam trở về phòng, tự tay chuẩn bị quần áo cho Giang Triết Hàn.
Tuy ở đây có rất nhiều người giúp việc, nhưng Trạch Lam bấy lâu vẫn luôn tự mình giành lấy công việc này cho riêng mình.
Đối với cô mà nói, chăm sóc cho người đàn ông này luôn là việc mà cô muốn làm nhất.
Cô không muốn có bất kì ai tranh giành việc này với cô.
Mà mỗi lần nhìn thấy Trạch Lam chu đáo với mình như vậy, trong lòng Giang Triết Hàn đương nhiên không khỏi thích thú.
Hắn ngồi ở bàn làm việc, chăm chú nhìn cô.
Lúc này, kênh tivi mà Trạch Lam đang mở bắt đầu phát tin tức.
Mọi thứ sẽ rất bình thường, cho đến khi phát thanh viên trên đài đọc lên một tin chấn động.
Cách trung tâm thành phố khoảng 30 dặm về phía đông đêm qua xảy ra một trận mưa lớn, gây ra sụt lở nghiêm trọng.
Người dân sống gần đó kinh hoàng phát hiện một thi thể bị vùi lấp trong đất cát phía sau sườn núi.
Bước đầu xác nhận nạn nhân là