Sau một lúc tắm rửa, Bách Thâm mới cảm thấy tỉnh táo hơn một chút.
Đứng trước gương, mái tóc còn ướt sũng tuỳ tiện bung rơi trước trán, nước theo tóc nhỏ xuống từng giọt, ánh nhìn có phần ảm đạm.
Vốn dĩ anh chưa từng nghĩ mình sẽ động đến Lý Dịch Đình, nay lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn này quả thực khiến anh đau đầu.
Bách Thâm cúi mặt thở mạnh một hơi sau đó rời khỏi phòng tắm.
Lúc này, di động trên bàn đổ chuông, người gọi đến là bố của Lý Dịch Đình.
Bách Thâm biết việc ông gọi chắc chắn liên quan đến con gái, do dự một lúc anh mới nghe máy.
Ở bên kia là giọng của ông Lý có hơi tức giận cất lên.
“Bách Thâm, rốt cuộc giữa con và Đình Đình đã xảy ra chuyện gì? Bố hỏi mãi mà Đình Đình không chịu nói, chỉ khóc rồi đòi ly hôn!”
“Ly hôn?”
Bách Thâm hơi ngạc nhiên, sau đó trầm giọng: “Bố, có thể cho con nói chuyện với Đình Đình mấy câu được không?”
“Không phải là bố không cho…” ông Lý khó xử nói: “Là do Đình Đình không muốn nghe điện thoại của con!”
Ngẫm một lúc, đột nhiên Bách Thâm lại nói: “Nói với cô ấy, con muốn nói về chuyện đứa bé.”
Lúc này, ông Lý vô thức lặp lại: “Đứa bé ư?”.
Ngay lập tức Lý Dịch Đình đã chạy đến vội cầm lấy di động, đi qua một góc muốn né tránh ánh mắt nghi ngờ của bố mẹ.
Bản thân cô còn chưa thể chấp nhận được việc đứa bé bấy lâu không có thật, thì hai người già này làm sao có thể chịu đựng được cú sốc này đây?
Lý Dịch Đình không muốn chuyện của mình ảnh hưởng đến bố mẹ, cho nên mới chịu nhận điện thoại của Bách Thâm.
Cô tức giận nén giọng: “Anh rốt cuộc lại muốn gì đây Phùng Bách Thâm? Giữa chúng ta đã không còn gì nữa, anh còn muốn nói gì với tôi?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Em có chắc là chúng ta không còn gì nữa không? Sau chuyện đã xảy ra đêm qua…” Bách Thâm mờ ám nói khiến hai mắt Lý Dịch Đình thoáng chốc căng ra.
Ngập ngừng nói: “Chuyện đó chỉ là do anh mà ra! Tôi không có thai, chuyện ly hôn sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Đơn ly hôn tôi sẽ…”
Lý Dịch Đình còn chưa nói xong, Bách Thâm lại cắt ngang, giọng trầm thấp đều đều: “Sau chuyện tối qua, em vẫn nghĩ mình chắc chắn sẽ không mang thai sao? Đình Đình, đừng nói tôi không chịu trách nhiệm với em.
Chuyện tôi đã gây ra, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm.”
“Anh..”
“Không nói nữa! Tạm thời em cứ ở nhà bố mẹ đi, tôi xong việc sẽ đến đón em về.”
Lý Dịch Đình chỉ nghe Bách Thâm nói vậy, sau đó anh đã ngang ngược cúp máy mà không cho cô có cơ hội từ chối.
Nhìn vào màn hình di động, lông mày Lý Dịch Đình nhíu chặt, cả tay cũng thoáng run lên.
Cô thực sự không hiểu, Bách Thâm đang muốn gì kia chứ?
…
7 giờ sáng, dưới sân lớn của dinh thự Giang gia đã tập trung khá nhiều người.
Tôn Nghị là người đứng đầu, phụ trách phân bổ và sắp xếp đàn em ở bên dưới.
Trên phòng, Giang Triết Hàn vừa thay xong âu phục.
Quay trở lại phòng trang phục ở bên trong, hắn tuỳ ý chọn ra một chiếc cà vạt màu đen đơn giản đeo lên cổ áo.
Nhìn vào gương, hắn đột nhiên lại nhớ Trạch Lam.
Trước đây khi cô còn ở đây, cà vạt của hắn đều là do cô chọn, cũng do cô chính tay thắt cho hắn.
Vắng cô không lâu, vậy mà hắn vẫn có chút không quen, ánh mắt dâng lên tia luyến tiếc.
Trở ra ngoài, Giang Triết Hàn vừa đi xuống cầu thang đã thấy Hiểu Tình đang ở cùng với Chu Mẫn Bình, bà ấy đang cho con bé ăn sáng.
Nhìn thấy hắn, Hiểu Tình đã lon ton chạy tới.
“Papa cũng đi sao?” Hiểu Tình làm nũng vùi đầu vào người Giang Triết Hàn.
Hắn ngồi xuống, nhẹ nhàng chỉnh lại bím tóc bị lệch của Hiểu Tình, cười nói: “Papa đi vài ngày rồi về, Tình Tình ở nhà phải ngoan, nghe lời thím Chu ăn uống đúng giờ.”
Nhìn bóng lưng cao lớn đi xa về phía cửa, Hiểu Tình buồn bã cong môi lên.
Chu Mẫn Bình thấy vậy mới ngồi xuống an ủi: “Tiểu thư, không phải lần trước tiểu thư nói muốn có rubik mới sao? Papa đi lần này chắc chắn sẽ mua rất nhiều rubik đẹp về làm quà cho tiểu thư, cho nên đừng có xị mặt ra nữa.”
Trẻ con ngây thơ dễ dụ quả không sai, Hiểu Tình nghe Chu Mẫn Bình nói xong mặt mũi liền tươi tắn trở lại.
Giang Triết Hàn trước khi ngồi vào xe nghe loáng thoáng tiếng cười của con bé, hắn cũng tạm yên tâm phần nào.
Xe đi được một đoạn, hắn mới lấy di động ra gọi cho Trạch Lam.
Ở chỗ Trạch Lam, cô đang bận tay dưới bếp nấu đồ ăn sáng.
Nghe di động ở phòng khách đổ chuông liên tục bèn vội vã rửa tay rồi đi ra ngoài nghe máy.
Đầu dây bên kia là giọng nói trầm ổn như mọi khi của Giang Triết Hàn: “Em dậy sớm vậy?”
Trạch Lam vừa kẹp di động vào cổ vừa nhặt rau, nói: “Dậy sớm để còn nấu bữa sáng mà!”
Nhìn lên đồng hồ đã hơn 7 giờ 30 phút, Giang Triết Hàn mới hỏi: “Hôm nay em không đến trường sao?”
“Không!” Trạch Lam đáp: “Hôm nay em được nghỉ!”
Rồi chợt nhớ ra việc quan trọng, Trạch Lam vội hỏi: “À phải, hôm nay anh sang Đức đúng không? Đã chuẩn bị xong hết chưa?”
Giang Triết Hàn nghe giọng Trạch Lam có hơi khẩn trương, hắn chợt thấy buồn cười, cảm thấy cô chăm hắn như chăm con vậy, một chút việc nhỏ thôi đều lo đến sốt sắng.
Hắn bật cười: “Xong cả rồi!”, ngưng lại một chút, giọng hắn bỗng nhiên thấp xuống bất thường: “Về chuyện của Xảo Nhi, tạm thời anh vẫn không chắc chắn.
Em vẫn nên cẩn thận, đề phòng thì tốt hơn! Sau khi trở về anh sẽ giải quyết việc này.”
Nói đến chuyện của Xảo Nhi, ánh mắt Trạch Lam thận trọng nhìn ra bên ngoài, không thấy Xảo Nhi ở đây mới nhỏ giọng nói: “Em biết mà, anh cứ yên tâm tập trung vào công việc đi.
Bên cạnh em vẫn có Tam Ngưu, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
“Được rồi! Anh vừa đến sân bay, đến nơi anh sẽ gọi cho em.”
Giang Triết Hàn nói thêm vài câu với Trạch Lam rồi mới cúp máy.
Hắn bước xuống xe, theo sau có khoảng mười người bao gồm cả Tôn Nghị.
Xung quanh đã có khá nhiều phóng viên đợi sẵn, vừa thấy hắn xuất hiện đã đua nhau đưa máy ảnh chụp không ngừng.
Một nam phóng viên liều mạng bám sát, hỏi lớn một câu: “Tứ thiếu, nghe nói anh trai của ngài Giang Cẩn Quỳ đã mãn hạn tù cách đây một thời gian rồi.
Việc làm ăn trước đó của hai người đã thực sự chấm dứt rồi sao? Có tin đồn mối quan hệ giữa hai anh em ngài không tốt, việc này có phải là thật không Tứ thiếu?”
Trước mấy câu