“Giang Triết Hàn, bây giờ anh là nghi phạm, không phải Tứ thiếu cao ngạo ở ngoài kia.
Đừng có làm vẻ mặt đó với chúng tôi nữa!”
Hồ Vĩ Thông kéo ghế ngồi xuống đối diện, Giang Triết Hàn ngồi trong phòng đã hơn hai mươi phút, nửa lời cũng không nói.
Hắn chỉ ngồi đó tựa lưng ra sau, dáng vẻ vô cùng thản nhiên.
Nhìn hắn như vậy, Hồ Vĩ Thông thực sự có chút chướng mắt nhưng cũng không thể làm gì được.
Bởi vì trước khi Giang Triết Hàn bước chân vào trong phòng, hắn đã nói hắn sẽ không mở miệng nói bất cứ thứ gì cho đến khi luật sư của hắn đến.
Theo luật thì không sai, Hồ Vĩ Thông bực bội đẩy ghế đứng dậy, liếc nhìn Giang Triết Hàn một lần nữa rồi mới rời khỏi phòng.
Ở hành lang, Hồ Vĩ Thông nhìn qua nhìn lại không thấy ai mới lấy di động ra bấm gọi.
Đầu dây bên kia là giọng của cục trưởng Thiệu Mặc Sơn: “Sao rồi? Hắn ta có chịu nói gì hay không?”
“Thưa, không!” Hồ Vĩ Thông bất lực thở dài: “Hắn ta vẫn giữ im lặng, đợi luật sư đến.
Theo luật tôi cũng không thể ép cung hắn, hơn nữa…tôi cũng không dám.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giọng Hồ Vĩ Thông càng lúc càng nhỏ, bên kia Thiệu Mặc Sơn lại rất bình tĩnh, nói: “Mặc kệ hắn, dù cho luật sư hắn có đến cũng không giúp hắn thoát tội được đâu.
Tổng tham mưu trưởng Hạ đã có lệnh bằng mọi cách phải khiến tội danh của Giang Triết Hàn được thành lập.
Cứ thong thả đi, hắn không còn đường để chạy đâu!”
“Vâng, tôi biết rồi thưa cục trưởng!”
Hồ Vĩ Thông nói rồi nhanh chóng cúp máy, ánh mắt ráo riết nhìn quanh không giấu được gian ý.
Ông quay trở về phòng tạm giam, vừa hay đi đến cửa đã thấy có hai người đàn ông mặc âu phục xuất hiện.
Nhìn sơ qua, Hồ Vĩ Thông chợt nhận ra một trong hai người là luật sư nổi tiếng Châu Ân.
Lông mày Hồ Vĩ Thông hơi nhíu lại, động phải tên luật sư này quả thực là một cản trở lớn.
Bước tới trước mặt Hồ Vĩ Thông, Châu Ân lịch sự gật đầu: “Chào cảnh sát trưởng Hồ, tôi là Châu Ân, hôm nay tôi đến đây với danh nghĩa là luật sự đại diện cho thân chủ của tôi là ngài Giang Triết Hàn để lấy lời khai cùng các vị.”
Trước lời chào hỏi này, sắc mặt Hồ Vĩ Thông tối sầm, ánh mắt không chút thiện cảm lướt nhanh qua mặt Châu Ân rồi đi thẳng về trước.
Châu Ân cùng trợ lí Nghiêm đi vào bên trong, viên cảnh sát mở cửa phòng tạm giam cho hai người đi vào gặp Giang Triết Hàn.
Kéo ghế ngồi xuống đối diện, giọng Châu Ân đều đều cất lên: “Ông Giang, bắt đầu từ bây giờ mỗi lời mà ông sắp nói sẽ trở thành bằng chứng có lợi hoặc có hại cho ông.
Cho nên mỗi câu hỏi của tôi, xin ông hãy suy nghĩ thật kỹ rồi trả lời.”
“Vào lúc 7 giờ 45 phút sáng ngày 18 tháng 7 năm 2021, ông đã ở đâu, đi qua những nơi nào và gặp gỡ những ai?”
…
Nhìn lên đồng hồ, tính từ thời điểm bị đứt tay cho đến giờ Trạch Lam đã gọi cho Giang Triết Hàn gần hai mươi cuộc nhưng không có lần nào liên lạc được.
Thậm chí cả Tôn Nghị cũng không, cô thực sự không biết trên đường đi họ có xảy ra chuyện gì hay không, trong lòng giống như bị lửa đốt vậy, đứng ngồi đều không yên.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng chuông, Trạch Lam mới vội vàng rời khỏi sofa đi đến mở cửa.
Tố Dĩ Dĩ vừa nhìn, thấy sắc mặt Trạch Lam nhợt nhạt còn căng thẳng, lo lắng hỏi.
“Cậu không sao chứ?”
Trạch Lam lắc đầu, kéo tay Tố Dĩ Dĩ vào trong.
Ngồi xuống ghế, cô mới hỏi: “Cậu có gọi được cho Tôn Nghị không? Mình gọi cho Triết Hàn và cả anh ta đều không được.”
Thấy Trạch Lam thở gấp, Tố Dĩ Dĩ dùng giọng trấn an: “Cậu bình tĩnh một chút đi.
Có thể là họ đã lên máy bay rồi cho nên tín hiệu tạm thời bị gián đoạn thôi.”
“Phải..có lẽ là mình nghĩ nhiều quá rồi! Triết Hàn nói khi đến nơi sẽ gọi cho mình.
Có lẽ mình vẫn nên bình tĩnh lại, đợi điện thoại của anh ấy.”
Trạch Lam hít sâu, thở ra vài lần, cảm thấy tinh thần tốt hơn một chút mới đứng dậy: “Để mình lấy nước cho cậu.”
Tố Dĩ Dĩ ngồi ở sofa, nửa tiếng trước nhận được tin nhắn của Trạch Lam liền bắt taxi đến đây.
Mặc dù cô luôn miệng trấn an Trạch Lam, nhưng cũng không hiểu sao đến cả bản thân dường như cũng sắp giống cô ấy, cứ thấy lòng dạ khó chịu vô cùng.
Lấy di động ra, Tố Dĩ Dĩ mở mục nhật