Ngồi trong phòng đợi khoảng gần mười phút, Châu Ân mới quay trở lại.
Châu Ân không vào trong, chỉ đứng bên ngoài nói.
“Ông Giang, thật xin lỗi nhưng tôi không thể liên lạc được vơid người nhà của ông!”
Ánh mắt Giang Triết Hàn căng lên, giữa trán hằn lại vài ba nếp gấp khẩn trương.
Đúng lúc này tivi bên ngoài khu vực làm việc của cảnh sát phát tin tức.
Trên màn hình đang đưa tin về vụ va chạm liên hoàn vừa xảy ra trên đại lộ cách đây không lâu.
Nữ phóng viên cho biết có tổng cộng ba chiếc ô tô va vào nhau, một chiếc bị ép ở giữa hư hỏng khá nặng.
Người bên trong đã được đưa đi cấp cứu ngay sau đó.
Màn hình chuyển qua góc quay khác, họ quay cận cảnh hơn vào ba chiếc xe đang nằm ngổn ngang giữa đường.
Lúc đó, Giang Triết Hàn mới bàng hoàng nhận ra chiếc bị hư hỏng nặng nhất chính là xe của hắn.
“Không thể nào!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tinh thần Giang Triết Hàn gần như rơi vào khủng hoảng, vô thức gọi tên Trạch Lam không ngừng.
Nhìn vào tình trạng hư hỏng của chiếc xe, hắn thực sự không biết Trạch Lam có bị tổn thương nặng nề gì hay không.
Tay hắn siết chặt lên thanh sắt cửa sổ đến mức run lên.
Ngay lúc hắn còn chưa nghĩ được cách, bên ngoài đã có hai viên cảnh sát đi đến.
Hồ Vĩ Thông bước vào, nói: “Giang Triết Hàn, mời anh theo chúng tôi để lấy lời khai.”
…
“Trạch Lam, tỉnh dậy đi!”
Bên tai dường như nghe thấy giọng nói quen thuộc, Lam chậm rãi mở mắt ra đã thấy Giang Triết Hàn ngồi bên cạnh, lo lắng nhìn cô.
“Em không sao chứ?”
“Triết Hàn!”
Trạch Lam ngồi dậy, vội nắm chặt cánh tay hắn, giọng run lên: “Anh về rồi sao?”
Giang Triết Hàn vuốt tóc cô, mỉm cười nói: “Em làm sao vậy? Anh vẫn ở đây với em kia mà!”
“Nhưng mà…”
Giọng Trạch Lam nghẹn lại, vì kích động mà thở gấp: “Trước đó em đọc được tin anh bị cảnh sát bắt ở sân bay!”
Trạch Lam vừa dứt lời, đột nhiên cửa phòng bật tung ra.
Bên ngoài có rất nhiều cảnh sát bước vào, một người trung niên đứng đầu nghiêm trọng cất giọng.
“Giang Triết Hàn, bây giờ chúng tôi chính thức bắt giữ anh vì tội tàng trữ và vận chuyển chất cấm!”
Ông ta vừa nói xong đã có hai viên cảnh sát xông đến tóm lấy vai và tay của Giang Triết Hàn, cưỡng chế còng lấy hai tay hắn rồi kéo hắn đi ngay trước mặt Trạch Lam.
“Triết Hàn! Triết Hàn!”
Trạch Lam hoảng loạn kêu khóc, vài giây sau lại lần nữa sựt tỉnh.
Mí mắt cô run lên, cả người ướt đẫm mồ hôi, nằm dưới sàn thở mạnh.
Lúc này, Trạch Lam mới biết mình vừa trải qua một giấc mơ, một giấc mơ rất khủng khiếp.
Cô nhắm mắt lại thở sâu vài lần, đột nhiên phát hiện ra điều gì đó không đúng liền mở trừng hai mắt nhìn quanh.
Trước mặt cô là một không gian khá tối và kín, vách tường bị ố vàng và bong tróc rất nhiều, mùi ẩm mốc từ dưới sàn nhà bốc lên khiến cô khó chịu vô cùng, khẽ nhíu mày cựa quậy một cái lại nhận ra hai tay hai chân bị trói chặt mới khiến cô hoảng loạn, chợt nhớ lại vài việc vừa xảy ra, Trạch Lam cố gắng nhìn quanh, trong đầu không ngừng gọi: “Tố Dĩ Dĩ!
Nhưng rõ ràng trong căn phòng này chỉ có một mình cô, ngoài tiếng thở dốc của cô ra thì chỉ còn vài ba tiếng côn trùng đâu đó vây quanh.
Bỗng nhiên có tiếng mở cửa vang lên, Trạch Lam nín thở khi nghe tiếng bước chân của ai đó càng lúc càng gần.
Đến khi tiếng giày dừng lại ngay phía sau lưng cô, mồ hôi trên trán cũng nhỏ xuống không ngừng.
Môi cô run lên, nhưng lại không thể nói được, chỉ có thể mấp máy không thành tiếng.
Tác dụng của thuốc vẫn chưa hết, cả người khắp nơi đều tê cứng như đá, chỉ có mười ngón tay khẽ cử động được một chút.
Một bàn tay từ phía sau đưa tới trước sờ lên mặt Trạch Lam khiến cô kinh hoảng trợn mắt, cổ họng phát ra vài âm thanh vô nghĩa đầy bất lực.
Sau đó bàn tay ấy nắm chặt lên cằm Trạch Lam, xoay mặt cô qua.
“Lâu rồi không gặp.
Cô còn nhớ tôi chứ, quý cô hoàn hảo?”
Giọng nói trầm thấp lọt đến tai Trạch Lam, lại mang theo sự giếu cợt đầy cay nghiệt làm toàn thân cô run lên bần bật, theo phản xạ cố lắc đầu né tránh nhưng liền bị siết chặt hơn.
Năm ngón tay bóp lấy mặt Trạch Lam mạnh đến mức khiến hai bên mặt cô đỏ tấy.
Giang Cẩn Quỳ ngồi ngay bên cạnh, thích thú bật cười.
“Vẫn là cô với cái cách phản kháng đầy vô dụng ấy làm tôi rất thích! Thực sự là thích đến phát điên đấy!”
Giang Cẩn Quỳ đưa tay vén gọn mái tóc rũ rượi của Trạch Lam, sau đó chậm rãi hạ thấp người xuống, vùi mặt vào cổ cô hít nhẹ một hơi.
Mùi hương trên da thịt Trạch Lam vẫn giống hệt như xưa, khiến Giang Cẩn Quỳ hài lòng đặt môi hôn một cái, sau đó lại bất ngờ dùng răng cắn mạnh.
Cả người Trạch Lam lập