“Ô, thật xin lỗi.
Tôi lỡ tay rồi!”
Quân Nhu nhìn thấy mặt Trạch Lam chảy máu liền cười lên một tiếng rất sảng khoái.
Ngồi xuống gần hơn, Quân Nhu mạnh tay bóp chặt miệng Trạch Lam, chán ghét mắng.
“Thứ chết tiệt nhà cô, đáng lẽ ngay từ đầu tôi nên giết quách cô cho xong.
Nếu như bảy năm trước cô chết đi thì mọi việc đã kết thúc dễ dàng hơn rất nhiều rồi.
Dylan vì cô mà ngồi tù suốt bảy năm, cuộc đời của tôi cũng vì cô mà bị huỷ hoại đến tan nát.
Lưu Trạch Lam, đã có ai nói với cô rằng cô là thứ phiền phức nhất ở trên đời này chưa?”
“Phiền đến mức chỉ muốn giết chết cho đỡ chướng mắt!”
Bàn tay Quân Nhu di chuyển thấp xuống, vừa định bóp cổ Trạch Lam thì phát hiện ra dấu vết kỳ lạ ở đó.
Vạch rộng cổ áo của Trạch Lam ra, cô ta mới biết là dấu răng và dấu hôn vừa lưu lại cách đây không lâu.
Nhớ đến vừa rồi Giang Cẩn Quỳ ở trong phòng này với Trạch Lam, nếu không phải là anh thì là ai nữa chứ!
Điều này làm Quân Nhu gần như phát điên, giận dữ siết mạnh lấy cổ Trạch Lam: “Lưu Trạch Lam, lần này để xem Giang Triết Hàn cứu cô như thế nào?”
Trạch Lam bị siết cổ đến mức không thở được, cả gương mặt phút chốc đỏ gắt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt mơ màng nhìn vào Quân Nhu, cố lắng nghe những điều mà cô ta đang nói.
Vừa nghe nhắc đến Giang Triết Hàn, nước mắt Trạch Lam đã vô thức chảy xuống.
Nhưng cô kháng cự được, cũng không la lên được, cả người bắt đầu lịm dần đi.
Ngay giữa lúc ngỡ rằng mình sẽ chết, thì đột nhiên có tiếng mở cửa.
Sau đó là một giọng nói đàn ông khẩn trương cất lên.
“Ngô Quân Nhu, dừng lại!”
Gỡ lấy tay Quân Nhu ra, Tá Đằng tức giận nói: “Cô điên sao? Chưa có lệnh của ông chủ lại muốn ra tay với cô ta?”
“Anh nghĩ Dylan sẽ lập tức muốn giết chết cô ta à?”
Quân Nhu khẽ cười, ánh mắt cay nghiệt nhìn qua Trạch Lam đang nằm mê man dưới sàn: “Trước khi giết cô ta, ngài ấy chắc chắn sẽ động đến cô ta, vui vẻ và thoả mãn trước khi xuống tay.
Tôi không muốn ngài ấy chạm vào người cô ta, tôi không muốn!”
Vừa dứt lời, Quân Nhu lại mất lý trí muốn lao vào giết chết Trạch Lam.
Nhưng còn chưa kịp chạm vào Trạch Lam thì đã bị Tá Đằng kéo lại, còn thẳng tay tát một cái thật mạnh.
“Ngô Quân Nhu! Tôi được lệnh của ông chủ giữ lại mạng sống cho Lưu Trạch Lam.
Trừ khi chính miệng ngài ấy nói giết, bất kì ai cũng không được động đến cô ta.
Nếu cô còn không xem lời của ông chủ ra gì, tôi sẽ không nương tay đâu!”
Mặt bị tát đến tê rát, Quân Nhu trừng trừng nhìn Tá Đằng, nổi giận quát lớn: “Tá Đằng, anh dám đánh tôi?”
“Anh lấy quyền gì mà đánh tôi hả?”
Quân Nhu vừa muốn đưa tay lên, lần nữa lại bị Tá Đằng giữ chặt.
Hắn đẩy cô ra xa, khiến cô trật chân suýt ngã.
Ánh mắt hắn không chút khoan nhượng, thẳng thừng đe doạ.
“Nếu như cô giết chết Lưu Trạch Lam, cô nghĩ ông chủ sẽ vui vẻ mà khen ngợi cô ư? Ngô Quân Nhu, đừng có ở đây làm ra mấy việc ngu ngốc này nữa.
Tôi có ý tốt ngăn cản cô, cô phải cảm ơn tôi mới đúng chứ!”
“Tôi nghĩ so với việc giết cô ta thì trước hết cô nên nghĩ cách để giải thích với ông chủ về vết thương trên mặt cô ta đi thì hơn!”
Tá Đằng nói xong rồi khỏi phòng, Quân Nhu ở lại cũng không thể làm gì khác ngoài việc tức đến nóng cả đầu, chỉ có thể tạm gác Trạch Lam qua một bên mà rời đi.
Tiếng đóng cửa quá mạnh thình lình kéo Trạch Lam sựt tỉnh, cô đảo mắt nhìn quanh, mọi thứ đã yên lặng trở lại.
Câu nói vừa rồi của Quân Nhu lần nữa vang lên trong đầu khiến Trạch Lam hoảng sợ bật khóc.
Giang Triết Hàn bị kẻ khác hãm hại, chắc chắn sẽ dùng mọi cách để khiến hắn không thoát ra được.
Nếu hắn không thể ra ngoài, vậy thì ai mới cứu được cô và Tố Dĩ Dĩ đây?
...
Kể từ khi quay về Bắc Kinh đến hôm nay đã hơn một tuần, Lý Dịch Đình ngồi trong phòng khách, có lẽ vẫn chưa quên được ngày mà Bách Thâm đích thân đến Thượng Hải đón cô cho nên cứ nghĩ mãi ở trong đầu, không vứt ra được.
Nhìn lên đồng hồ đã gần đầu giờ trưa, Lý Dịch Đình đi đến nhà bếp thì thấy đồ ăn được nấu sẵn.
Mở tủ lạnh ra còn phát hiện thêm có rất nhiều sữa chua và sữa tươi, còn có cả trái cây nữa.
Lý Dịch Đình quả thực có chút khó hiểu, từ lúc Bách Thâm đón cô về, dường như anh đã thay đổi rất nhiều.
Cô không biết liệu có phải do anh đã lỡ làm ra chuyện vượt quá giới hạn đó với cô, cho nên anh mới áy náy trong lòng mà đối xử với cô tốt hơn.
Những ngày gần đây tuy anh vẫn về trễ, nhưng ít ra anh vẫn ăn hết cơm do cô nấu.
Có đêm cô xuống nhà muốn lấy thêm nước, vô tình thấy Bách Thâm ngồi ở bàn thong thả dùng cơm, âu phục trên người còn chưa kịp thay ra.
Giây phút đó trái tim Lý Dịch Đình đã lệch mất vài nhịp, có muốn giận cũng không thể giận thêm được nữa.
Cô vẫn rất yêu Bách Thâm, cho nên khi anh đột nhiên trở nên tử tế thế này càng làm cô khó lòng mà vứt bỏ tình cảm ấy ra khỏi cuộc đời mình.
Lý Dịch Đình vừa nghĩ đến đây lại