Rời khỏi trại giam, tâm trạng Trạch Lam thực sự khá nặng nề.
Chỉ bước chân xuống ba bậc thang phía trước, vậy mà tưởng chừng như là điều rất khó khăn.
Cuộc nói chuyện vừa rồi với Bách Thâm khiến cô vừa xót vừa thương, hơi thở trong lồng ngực tựa hồ bị kẹt lại thành một khối, không thoát ra được, bí bách vô cùng.
Nhớ đến khoảng thời gian trước đây khi còn ở thôn Đầu Hải, tất cả mọi người ai cũng đều rất vui vẻ, tự do tự tại, không vướng bận bất kì chuyện gì.
Đôi khi Trạch Lam tự hỏi, nếu như cô chưa từng xuất hiện, mọi thứ ở thôn Đâu Hải vẫn sẽ tốt chứ?
Sự thay đổi của Bách Thâm, sự ra đi của Lý Dịch Đình chính là hai điều khiến Trạch Lam day dứt nhất.
Mỗi lần nghĩ đến, trái tim liền thắt lại.
Lúc này, đột nhiên có một cơn gió khá mạnh thổi qua, mái tóc Trạch Lam cũng theo đó mà bị cuốn lên, vài sợi vướng lên trên mặt.
Theo phản xạ, Trạch Lam đưa tay vén gọn lại, sau đó mới phát hiện có một nụ hoa nhài vừa rụng xuống tay mình.
Không rõ Trạch Lam đang nghĩ gì, nhất thời ngẩn ra một lúc.
Bỗng nhiên từ trên cao, hoa nhài rụng xuống rất nhiều.
Dưới nắng sớm, khung cảnh đẹp tựa như tranh vẽ.
Trạch Lam đứng bên dưới, từ từ ngước mặt lên mới thấy bầu trời phía trên đã bị hoa nhài che khuất một phần.
Chúng rụng rất nhiều, một số đậu lại trên tóc Trạch Lam, trên vai và cả trên bàn tay đang đưa ra đón lấy chúng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn số hoa nhài rụng vào trong tay mình, khoé môi Trạch Lam vô thức cong lên, nụ cười nhẹ nhàng mà thanh thản, giống như có một mối nặng lòng nào đó vừa được gửi vào gió bay đi thật xa.
Trải qua năm dài tháng rộng, bấy nhiêu sóng to bão lớn, đến hôm nay cũng đã thực sự kết thúc rồi.
Giờ đây khi đứng dưới một rừng hoa nhài đang rụng đầy trên cao, Trạch Lam hít nhẹ một hơi cũng đã cảm nhận được sự bình yên đang bao bọc lấy mình.
Quay trở về nhà, Trạch Lam vừa bước vào cửa đã nghe tiếng của Hiểu Tình ríu rít gọi: “Mẹ!”, rồi từ trên cầu thang, con bé đã nhanh chân chạy ù xuống.
Ôm lấy Hiểu Tình, cô nhíu mày, vờ tức giận: “Sau này không được chạy nhanh như vậy ở trên đó.
Nguy hiểm lắm biết chưa?”
Hiểu Tình ngoan ngoãn gật đầu, sau đó ôm cổ Trạch Lam cười khì khì.
Giang Triết Hàn lúc này vừa đi đến, chưa gì đã nghiêm khắc nhắc nhở.
“Tình Tình, mẹ mới từ bên ngoài về, để mẹ nghỉ một chút.”
Sau đó thấp giọng nói: “Qua đây! Để papa bế con!”
Nói rồi hắn cúi người, bế lấy Hiểu Tình.
Nhìn Trạch Lam, nhận ra khoé mắt cô vẫn còn hơi đỏ, hắn biết cô đã khóc.
Nhưng hắn không hỏi, chỉ bước đến gần hơn đưa tay nhặt một nụ hoa nhài còn sót lại trên tóc cô.
“Papa! Đầu mẹ mọc hoa rồi!”
Hiểu Tình nói một câu liền khiến bầu không khí tốt hơn hẳn, cả Trạch Lam và Giang Triết Hàn đều vì câu nói đó của con bé mà bật cười.
Đột nhiên, Giang Triết Hàn nói: “Anh biết, em vẫn còn một mối bận lòng rất lớn.”
“Trạch Lam…” Giang Triết Hàn đứng gần hơn, ánh mắt nhìn cô trầm ổn mà dịu dàng: “Tất cả đều đã qua rồi! Bây giờ anh sẽ đưa em đi gặp một người.”
Nghe đến đây, hai mắt Trạch Lam chợt căng ra, hàng mi thoáng run lên vài lần, im lặng lắng nghe những điều mà Giang Triết Hàn sắp nói với mình.
“Anh đưa em đi gặp Phù Dung!”
…
Trong căn nhà nhỏ của mình, Tố Dĩ Dĩ đã thu dọn xong quần áo và những đồ dùng cần thiết cho vào vali.
Trải qua bao nhiêu chuyện, bây giờ cô chỉ muốn trở về quê, sống với bố mẹ một thời gian.
Bắc Kinh hoa lệ, nhưng lại quá nhiều kỷ niệm đau thương.
Có lẽ cô vẫn nên tạm rời xa nơi này, đi tìm một chốn mang lại sự yên bình thực sự.
Kéo vali ra đến cửa phòng, trước khi mở cửa Tố Dĩ Dĩ vẫn luyến tiếc quay lại nhìn khắp căn phòng thêm lần nữa.
Dù gì cô cũng đã gắn bó với chỗ này gần mười lăm năm, nói là đi nhưng thực chất vẫn còn chút lưu luyến.
Chần chừ thêm một lúc, Tố Dĩ Dĩ mới trở ra ngoài phòng khách.
Nhưng sự xuất hiện của một người thình lình làm cô giật cả mình, trợn mắt lên hỏi.
“Anh..đến đây làm gì?”
“Cô đi thật sao?” Tôn Nghị đứng ngay trước cửa, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, thậm chí còn có chút không vui nhìn cô.
Tố Dĩ Dĩ khó hiểu, cảm thấy trái tim đập nhanh một cách kỳ lạ.
Lúng túng không nhìn thẳng vào mắt Tôn Nghị: “Vé tàu tôi cũng đã đặt rồi, còn không đi thì bỏ phí à?”
“Bỏ nó đi, bao nhiêu tiền tôi sẽ đền lại cho cô!” Tôn Nghị nói, khẩu khí có chút ngang ngược.
Tố Dĩ Dĩ ngạc nhiên nhìn lên đã thấy người ở phía trước từ từ bước tới làm cô bối rối ra mặt, không biết phải làm sao thì Tôn Nghị lại thản nhiên cất giọng.
“Cô muốn đi đâu, tôi sẽ đưa cô đi!”
“Anh..anh nói linh tinh cái gì vậy?”
Tố Dĩ Dĩ đỏ mặt đẩy vào người Tôn Nghị: “Tôi đã đặt vé tàu rồi, giờ phải đến ga tàu nếu không sẽ muộn mất…”
Còn chưa nói xong, vali trong tay Tố Dĩ Dĩ đã bị Tôn Nghị cướp lấy rồi như thuận tiện đưa luôn cho một tên thuộc hạ ở ngoài cửa.
“Tôn Nghị! Anh làm gì vậy? Trả hành lý cho tôi!”
Tố Dĩ Dĩ vừa giận vừa lúng túng, nhất thời chỉ biết giằng mạnh lên tay áo Tôn Nghị.
Đột nhiên anh quay sang, không nói trước sau lại giữ chặt tay cô rồi kéo luôn ra cửa.
“Bỏ ra! Tôn Nghị, anh mau bỏ tay ra!”
Tố Dĩ Dĩ vừa la lên một câu, cả người cũng vừa bị Tôn Nghị ép ngồi vào trong xe.
Còn chưa kịp phản ứng thì anh đã rất nhanh ngồi vào chỗ bên cạnh.
Thái độ bình thản vô cùng, tuỳ tiện nói: “Chạy đi!”
“Chạy..chạy đi đâu?”
Tố Dĩ Dĩ sững sờ, thấy Tôn Nghị vẫn thản nhiên, cô mới cuống lên: “Tôn Nghị, anh đưa tôi đi