Thu dọn đồ đạc vào vali, Nhan Khúc dự định hôm nay sẽ quay về Thượng Hải, nơi này dường như có quá nhiều thứ khiến cậu cảm thấy áp lực, tạm thời chỉ muốn rời xa một quãng thời gian.
Riêng về Phù Dung, cậu nghĩ có lẽ bây giờ cô ấy đang rất vui vẻ bên cạnh chị gái của mình rồi.
Khoảnh khắc khi cậu nghe thím Dung gọi điện, nói Phù Dung đã tỉnh dậy, hồi phục rất tốt.
Nghe được tin đó, Nhan Khúc thực sự đã vui đến phát khóc, nhưng cậu lại không đủ can đảm để quay về nơi ấy.
Gặp Phù Dung rồi, trái tim của cậu phải làm sao mới đúng đây? Cậu thích Phù Dung, nhưng không phải vì thế mà ép cô cũng thích một người như cậu.
Kể từ lúc lớn lên, nhận thức được sự khác biệt của bản thân, Nhan Khúc chưa từng dám mơ ước có một ngày sẽ tìm được người yêu thương mình.
Nói Nhan Khúc nhát gan cũng được, cậu đã quyết định đem tình cảm không trọn vẹn ấy chôn chặt trong lòng, cùng nó rời khỏi Bắc Kinh phồn hoa chật chội.
Nghĩ một lúc cũng đã đủ, Nhan Khúc hít sâu một hơi lấy lại tinh thẩn rồi đưng dậy đi đến mở cửa.
Chỗ của cậu ở là căn hộ nằm ở tầng mười được thuê trong một toà chung cư cho nên bây giờ cậu phải di chuyển bằng thang máy xuống tầng trệt để đón taxi ra sân bay.
Đứng trước cửa thang máy, ánh mắt Nhan Khúc nhìn lên bảng đèn đang nhảy số ở phía trên, suy nghĩ gần như chững lại vài giây.
Không gian xung quanh bỗng nhiên giống như một đoạn phim đã bị hỏng, kẹt lại không thể chạy tiếp được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiếng thông báo thang máy đã đến cắt đứt dòng suy nghĩ trong đầu Nhan Khúc, tay cậu kéo vali, ngước mặt lên muốn đi về trước thì khựng lại, cả người phút chốc cứng đờ như tượng.
“Cậu muốn bỏ mình mà đi như vậy à?”
Phù Dung ngồi trên xe lăn mỉm cười, nói xong liền di chuyển về trước.
Nhìn Nhan Khúc hai mắt đỏ hoe, cô phì cười: “Cậu là người tính bỏ mình đi mà, sao lại khóc?”
“Tiểu Nhã!”
Nhan Khúc vì quá xúc động, nước mắt không kiềm được liên tục rơi xuống.
Cậu ôm lấy Phù Dung, mười ngón tay siết nhẹ lên tấm lưng gầy mảnh mai của cô đến run rẩy.
Hình như đã quá lâu, suýt nữa thì cậu đã không còn nhớ hơi ấm này của cô ấm đến mức nào và dễ chịu ra sao.
Cảm nhận được hơi thở đang run lên bên tai mình, Phù Dung nhẹ nhàng ôm lấy Nhan Khúc, vỗ về từng chút một.
Quả thực giây phút cửa thang máy mở ra, cô đã bị vẻ ngoài khác lạ của cậu làm cho sững sờ vài giây.
Nhưng khi cô thấy ánh mắt ướt đẫm đó của Nhan Khúc, cô biết cậu vẫn là Tiểu Khúc ngày nào mà cô đã biết.
Cho dù Nhan Khúc lúc ấy và bây giờ mang vẻ ngoài hoàn toàn khác biệt, nhưng đối với Phù Dung, cậu vẫn là người bạn tốt nhất trên đời này của cô.
Hôm nay được ôm chặt Nhan Khúc thế này, Phù Dung dường như càng ôm lại càng không muốn buông ra.
Cảm giác Nhan Khúc mang lại cho cô hiện giờ, ấm áp mà mãnh liệt, giống như một bản nhạc du dương vừa lên đến đoạn cao trào nhất.
“Tiểu Nhã, mình thích cậu!”
Phù Dung chợt nhớ lại lời nói năm xưa của Nhan Khúc đã từng nói với mình, trái tim tựa hồ rối loạn trong lồng ngực.
Loại cảm giác kỳ lạ này, lần đầu tiên trong đời cô mới được trải qua.
Nó tuy lạ lẫm nhưng lại khiến cô không thể nào xa lánh được, chỉ vô thức bị nó gợi lên sự tò mò, muốn lao vào khám phá.
Hình như Phù Dung vừa nghe thấy tiếng trái tim mình đi chệch hướng rồi thì phải…
“Em không lên trên đó sao?”
Giang Triết Hàn hỏi Trạch Lam, hiện tại cả hai đang ngồi trong một nhà hàng nhỏ ở bên đường, trên bàn là một tách Espresso và một tách Cortado.
Làn khói mỏng tản lên xung quanh miệng ly, mang theo hương thơm đặc trưng của từng loại thoang thoảng qua mũi làm cho khứu giác cảm thấy cực kì dễ chịu.
Trạch Lam cầm thìa khuấy nhẹ, chống cằm nhìn ra ngoài cửa kính: “Lâu rồi hai đứa mới gặp lại, chắc là có nhiều điều để nói không kém gì em.
Đưa Phù Dung đến đây, em cũng nên cho con bé không gian riêng của mình.”
Sau đó lại quay qua nhìn Giang Triết Hàn, đáy mắt tràn lên ý cười: “Ngược lại, em thấy sau bao nhiêu chuyện, hôm nay còn được ngồi ở đây thong thả cùng anh thưởng thức một tách cà phê nóng trong một ngày mưa ẩm ướt, em thấy thú vị hơn nhiều!”
Trạch Lam đưa tách cà phê lên uống một ngụm, khi lấy xuống vô tình để lại một mảng bọt nhỏ dính trên khoé môi.
Giang Triết Hàn nhìn thấy cảnh này, trong lòng thầm cười một trận ngắn.
Mà những lời Trạch Lam vừa nói vẫn còn quanh quẩn trong đầu hắn, giống như một giai điệu của ngày xuân vừa mới tràn về, trong lòng tựa như nở ra một vườn hoa vậy, khiến hắn cứ muốn đắm chìm trong loại xúc cảm ngọt ngào ấy, không thể thoát ra được.
Nhìn Trạch Lam một lúc, Giang Triết Hàn mới vươn tay ra, lau sạch mảng bọt đang bám trên môi cô.
Trạch Lam hơi ngây người, lúc ngón tay cái hắn trượt qua môi cô, cảm giác hơi thô ráp nhưng cực kì ấm nóng, nhẹ nhàng mà có lực.
Đột nhiên,