Người ta thường nói, bốn mùa trong năm ở Bắc Kinh thì mùa thu chính là mùa được mong đợi nhất.
Bởi vì hơn tất cả các mùa còn lại, mùa thu chính là mùa của tình yêu, đại diện cho những gì lãng mạn nhất ở trên đời này.
Có lẽ chính vì điều đó, cho nên Giang Triết Hàn mới chọn lập thu là ngày tổ chức hôn lễ.
Hắn tựa như muốn mượn hương vị của mùa thu để nói với cả thế giới biết, hắn thực sự rất yêu Trạch Lam.
Giờ phút này hắn rất muốn được nhìn thấy cô, nhưng theo quy tắc, chú rể không được nhìn thấy cô dâu trước khi hôn lễ diễn ra.
Trạch Lam ở trong phòng, trên người mặc váy cưới màu trắng, đuôi váy xoè rộng và kéo dài về phía sau.
Vốn không thích cầu kì nên kiểu dáng chiếc váy mà cô chọn cũng đơn giản, nhưng vẫn toát lên vẻ trang nhã mà sang trọng.
Từ lúc trang điểm xong đến giờ đã gần ba mươi phút, Trạch Lam có chút hồi hộp, mười ngón tay cứ đan chặt vào nhau.
Ở bên cạnh Giang Triết Hàn đã lâu, vậy mà đến ngày hôm nay lại chẳng khác gì một cô gái mới lớn, lần đầu tiên chạm đến ngưỡng rung động đầu đời.
Trái tim thỉnh thoảng lại nhảy loạn lên, chốc chốc lại phải hít thở thật sâu để bình tĩnh.
Rời khỏi giường, Trạch Lam nâng váy cưới lên đi đến bên cạnh cửa sổ lớn nhìn xuống.
Quang cảnh bên dưới làm lòng cô chợt thổn thức, cả môi cũng vô ý cong lên.
Hôn lễ này, Giang Triết Hàn đều chuẩn bị theo đúng ý cô.
Trạch Lam không thích phô trương, cũng không muốn tổ chức quá linh đình ở trung tâm sang trọng, không muốn thu hút quá nhiều sự chú ý khác ở bên ngoài cho nên Giang Triết Hàn đã đặc biệt cho người bày trí và trang hoàng chính khoảng sân lớn của biệt thự thành một lễ đường cực kì lãng mạn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có hoa, có nến, có cả những chùm pha lê được kết thành dây rủ xuống từ trên cao.
Cảm giác giống như đang lạc dưới một bầu trời đầy sao vậy.
Tất cả mọi thứ vừa đẹp vừa tinh tế vô cùng.
Khách mời cũng không quá nhiều, chủ yếu là người thân trong gia đình và bạn bè người quen.
Nhìn khung cảnh lãng mạn bên dưới hồi lâu, Trạch Lam đột nhiên nhớ lại một vài chuyện cũ.
Trước đây, lần đầu tiên cô đặt chân vào nơi này, mọi thứ thật khác.
Lúc đó nơi này vô cùng yên ắng, tĩnh lặng đến mức ngột ngạt.
Thậm chí đến bây giờ, đôi khi Trạch Lam vẫn không dám tin, số phận cả đời này của cô lại gắn với Giang Triết Hàn.
Tình yêu của cô và hắn ở kiếp này, thực sự đã trải qua quá nhiều dư vị.
Từ căm hận, chán ghét cho đến đau khổ rồi dần dần lại thấy đồng cảm.
Bởi vì đồng cảm, cho nên lại càng hiểu nhau nhiều hơn.
Cay đắng của cô và hắn, đến cuối cùng cũng sinh ra quả ngọt rồi!
Trạch Lam nghĩ, nghĩ đến mức cánh môi cong lên vô số lần, khoé mắt tự dưng rưng rưng.
Nhưng rồi cô rất nhanh bình tâm trở lại, không để nước mắt rơi xuống trong lúc này.
Đột nhiên, bên ngoài có tiếng gõ cửa, là giọng của Giang Cầm truyền vào.
“Trạch Lam, đến giờ rồi!”
Mở cửa, trước mặt Trạch Lam là một người đàn ông đã lớn tuổi, tóc và râu đã gần như bạc trắng, mặc trên người bộ âu phục màu đen, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng.
Mà đối với Trạch Lam, hình ảnh này của Giang Cầm cô vẫn chưa quen lắm.
Trước đây mỗi lần trông thấy cô, ông ta đều lộ vẻ căm ghét.
Nhưng kể từ khi mọi chuyện kết thúc, sự căm ghét đó dường như cũng đã biến mất.
Thay vào đó ông chấp nhận Trạch Lam, thừa nhận cô là con dâu của Giang gia, cho nên hôm nay đặc biệt thay mặt thân sinh đã khuất của cô, đích thân đưa cô vào lễ đường.
Trạch Lam nhìn Giang Cầm hồi lâu, xúc động chật kín trong lòng không biết nói gì.
Chỉ biết khẽ gọi một tiếng thật nhỏ.
“Bố..”
“Đi thôi! Mọi người đang đợi!”
Giang Cầm cười, cánh tay đưa ra trước, nét mặt cực kì phúc hậu.
Trạch Lam gật đầu, sau đó vòng qua giữ lấy cánh tay ông, theo ông rời khỏi phòng.
Ở bên dưới lúc này mọi người đều đã có mặt đầy đủ, nóng lòng muốn nhìn thấy cô dâu ngay bây giờ.
Giang Triết Mỹ ngồi ở hàng ghế đầu, vô tình nhìn lên sân khấu thấy ánh mắt mong đợi của Giang Triết Hàn đang ngập tràn hạnh phúc, cô vô thức mỉm cười, khoé mắt cay cay muốn khóc.
Gương mặt này của Giang Triết Hàn mới đúng là anh hai của cô vào mười tám năm trước.
Không có vẻ mặt lạnh lùng tàn khốc, cũng không có ánh mắt chỉ chứa toàn sát khí để nhìn người khác.
Có lẽ là bơi vì Trạch Lam, nên mới khiến một người như Giang Triết Hàn trút bỏ vỏ bọc xa cách mà hắn đã cố gắng tạo dựng lên để trốn tránh thế giới xung quanh.
Đối với Giang Triết Hàn, Trạch Lam chính là người đã cứu rỗi hắn ra khỏi hố sâu tăm tối nhất của cuộc đời mình.
Chính vì vậy, giây phút này hắn đã đợi rất lâu rồi, hắn đã đợi có một ngày được nhìn thấy Trạch Lam trở thành cô dâu của hắn, cùng hắn nắm tay bước trên lễ đường.
Suy nghĩ ấy đã bám lấy Giang Triết Hàn bất kể ngày đêm từ lúc hắn chính thức cầu hôn Trạch Lam.
Đến khi hắn từ xa nhìn thấy cô đang trong tay Giang Cầm từ từ bước vào, hắn mới nhất thời không nghĩ đến nữa.
Ở khoảng cách khá xa như thế này, có lẽ Trạch Lam sẽ không biết hai tay hắn đã vô thức đan chặt nhau vô số lần kể từ khi nhìn thấy cô mặc váy cưới đi về phía hắn.
Giang Cầm đưa Trạch Lam đến trước mặt Giang Triết Hàn, ông nhìn hắn một lúc, trên môi nở nụ cười: “Triết Hàn! Tuy rằng hơi muộn, nhưng bố vẫn thật lòng chúc phúc cho con.
Cảm ơn con đã tìm cho bố một cô con dâu tốt, cảm ơn hai đứa đã sinh cho bố một đứa cháu nội hiểu chuyện và đáng yêu.
Tất cả những chuyện trước đây, qua rồi thì đừng nhắc đến nữa.
Điều bây giờ hai đứa cần làm, đó là phải nắm tay nhau, cùng nhau đi đến hết chặng đường này!”
Cầm tay Trạch Lam đưa về phía trước, Giang Cầm sau đó cũng quay mặt đi.
Đột nhiên, Giang Triết Hàn lại lên tiếng, nói đúng ba từ: “Cảm ơn bố!”
Bước chân Giang Cầm khựng lại, khoảnh khắc nghe được câu nói đó của Giang Triết Hàn, mắt ông đã đỏ lên, khoé môi tràn lên ý cười đầy mãn nguyện.
Ông quay đầu nhìn Giang Triết Hàn thêm một lần nữa rồi mới rời sân khấu đi xuống hàng ghế bên dưới.
Giang Triết Hàn giữ tay Trạch Lam, tuy nhẹ nhàng mà có lực, sức nóng