“Tôn Nghị, anh làm gì vậy hả? Trả hành lý cho tôi!”
Tố Dĩ Dĩ vừa giận vừa lúng túng, nhất thời chỉ biết giằng mạnh tay áo Tôn Nghị.
Đột nhiên anh quay sang, không nói trước sau đã giữ chặt tay cô kéo luôn ra cửa.
“Bỏ ra! Tôn Nghị, mau bỏ tôi ra!”
Tố Dĩ Dĩ vừa la lên một câu, cả người cũng bị Tôn Nghị ép ngồi vào trong xe.
Còn chưa kịp phản ứng, thì anh đã ngồi luôn bên cạnh, tuỳ tiện nói với tài xế: “Chạy đi!”
“Chạy…chạy đi đâu?” Tố Dĩ Dĩ sững sờ.
Thấy Tôn Nghị vẫn thản nhiên, cô mới cuống lên: “Tôn Nghị, anh muốn đưa tôi đi đâu?”
“Nếu cô không muốn tôi đưa cô đi lung tung thì mau chóng đưa địa chỉ ra đây!”
“Địa chỉ?” Tố Dĩ Dĩ ngây người.
Tôn Nghị lại nói: “Chẳng phải cô muốn về nhà bố mẹ sao? Nói địa chỉ ra, tôi đưa cô đi!”
Tố Dĩ Dĩ bị mấy lời này làm cho đầu óc lú lẫn, nhưng mà vẻ mặt của Tôn Nghị rất nghiêm túc, không có chút nào là nói đùa.
Cô nghiêng đầu, thẳng thắn hỏi: “Tôn Nghị, anh đang tính làm trò gì vậy?”
Tôn Nghị thình lình quay qua, khoảng cách hơi gần làm Tố Dĩ Dĩ giật mình lùi lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn cô, anh thản nhiên nói: “Thì tôi theo cô về thăm bố mẹ!”
“Thăm…bố…mẹ?”
Miệng Tố Dĩ Dĩ cứng đơ, đột nhiên cô sờ lên trán Tôn Nghị, ánh mắt hoài nghi hơi nheo lại: “Không có! Anh đâu có nóng đầu…”
“Tố Dĩ Dĩ!” Tôn Nghị bất ngờ nắm lấy bàn tay vừa đặt trên trán mình, ngữ khí cực kỳ nghiêm túc: “Tôi không có đùa!”
“Hôm nay tôi muốn nói cho em biết! Tôi chính thức theo đuổi em!”
Ở bên tai Tố Dĩ Dĩ giống như có hàng trăm con côn trùng đang bay qua bay lại, ồn đến đau cả đầu.
Cô bị Tôn Nghị làm cho phát ngốc, khoé môi hơi giật lên.
“Ông anh à, nếu có ý định theo đuổi con gái thì cũng nên có thành ý một chút chứ! Anh nói như thế, làm tôi cảm giác như tôi đang chuẩn bị đánh trận với anh vậy.”
Quyết tâm trong lòng Tôn Nghị bị câu nói ngớ ngẩn này của Tố Dĩ Dĩ biến thành trò cười.
Thực ra anh không có can đảm như cô đang thấy, phải mất một thời gian khá lâu, anh mới có thể mạnh dạn nói ra mấy lời này ở trước mặt cô.
Nhìn vẻ mặt Tố Dĩ Dĩ hiện giờ ngượng không ra ngượng, bất ngờ không ra bất ngờ làm Tôn Nghị buồn cười.
Không nhịn được, gục mặt qua một bên cắn chặt miệng đến run lên.
Tố Dĩ Dĩ thấy Tôn Nghị nén cười, tự nhiên mới bắt đầu ngượng, mặt mũi đỏ lên: “Này! Anh dám trêu tôi sao?”
“Cười cái gì! Đừng có cười nữa! Có nghe không?”
Ngượng quá hoá thẹn, Tố Dĩ Dĩ đánh lên ngực Tôn Nghị vài cái.
Đột nhiên anh lần nữa giữ lấy hai tay cô, đè chặt trước ngực.
Không cười nữa, ánh mắt bỗng nhiên trầm ổn mà sâu lắng: “Tôi không trêu em!”
“Là thật lòng đấy!”
Từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên Tố Dĩ Dĩ thấy ánh mắt Tôn Nghị ấm áp mà ôn nhu đến như vậy.
Giống như một tia nắng đầu xuân, nhẹ nhàng bao bọc lấy một tâm hồn đã nguội lạnh.
Tố Dĩ Dĩ không phải chưa từng có bạn trai, chỉ là chia tay một thời trước khi bị cuốn vào việc của Trạch Lam, sau này liên tiếp xảy ra quá nhiều chuyện, cô cũng không có tâm trạng để yêu thích bất kỳ ai nữa.
Mà người đàn ông xuất hiện trước mặt cô trong suốt khoảng thời gian sau khi cô tỉnh dậy, chỉ có một mình Tôn Nghị.
Tố Dĩ Dĩ phải thừa nhận, tuy Tôn Nghị rất dịu dàng, nhưng cô vẫn chưa một lần dám khẳng định lòng mình.
Trong chuyện này, trái tim Tố Dĩ Dĩ hoàn toàn mờ mịt.
Cô chỉ biết mỗi lần đối diện với người đàn ông này, trái tim đều bị anh ta làm cho trở nên kỳ lạ, đập mạnh không ngừng, giống như lúc này vậy, hình như sắp rơi ra ngoài rồi.
Tố Dĩ Dĩ nghĩ nhiều đến mức gò má đỏ lên, vội rút tay về quay mặt sang một bên: “Mặc kệ anh! Muốn đưa tôi đi, tôi đỡ tốn một mớ lộ phí cũng không tệ!”, sau đó dừng một lúc rồi nói: “Thôn Nghinh Châu, Thẩm Dương!”
Thấy Tố Dĩ Dĩ quay mặt vào cửa kính bên kia không nhìn mình, Tôn Nghị biết cô đang ngại.
Cũng trách anh quá thẳng tính, ai đời tỏ tình người ta lại đi nói một mạch ra như vậy, còn ở trên xe có người khác chứng kiến nữa.
Tôn Nghị nghe cô ngoan ngoãn nói ra địa chỉ, mỉm cười một cái rồi không phiền cô nữa.
Trôi qua một lúc, trời lúc này đã xế chiều, ánh nắng bên ngoài rọi xuyên qua cửa kính chiếu thẳng vào mặt mới khiến Tôn Nghị mở mắt.
Bản thân Tôn Nghị cũng không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Anh vặn vặn cổ vài cái cho đỡ mỏi, khi nhìn qua thì thấy Tố Dĩ Dĩ cũng đã ngủ rồi.
Đầu cô dựa lên cửa kính, hai tay còn cầm di động.
Thấy cô ngủ ngon như vậy, Tôn Nghị cũng không có ý quấy rầy, nhưng chiếc xe đang chạy đột ngột cán qua một vật gì đó bên dưới, cả người và xe đều bị xốc lên một khoảng.
Tố Dĩ Dĩ thì ngủ rất say, thân người lắc lư một cái, đầu suýt đập vào cửa kính thì Tôn Nghị rất nhanh dùng tay chặn lại.
Bàn tay to lớn đặt trên trán Tố Dĩ Dĩ, thành công bảo vệ nơi này của cô tránh