“Khách..khách sạn? Nhà nghỉ…”
Tố Dĩ Dĩ hình như vừa bị câu nói của Tôn Nghị doạ cho mặt mũi biến sắc, sau đó trong vài giây dùng hai tay che trước ngực, nhìn anh với ánh mắt thận trọng.
“Anh có ý đồ gì?”
“Ý đồ?”
Tôn Nghị hơi ngạc nhiên, sau đó thấy thái độ của cô liền không nhịn được bật cười: “Tôi đã có nói với em ngay từ đầu rồi kia mà.
Tôi sẽ theo đuổi em! Nhưng em yên tâm, tôi muốn tìm chỗ cho chúng ta trú qua đêm thôi, không muốn để em ngủ trên xe đến sáng thế này đâu!”
Lời nói của Tôn Nghị rất mạch lạc, nhưng Tố Dĩ Dĩ vẫn hoài nghi lùi về sau.
Đột nhiên Tôn Nghị lại hỏi: “Em đang nghĩ cái gì trong đầu mình vậy?”
Tiến lên trước một bước, gương mặt muốn sát lại, giọng giống như thì thầm: “Nghĩ tôi sẽ làm gì em sao?”
Tố Dĩ Dĩ lùi về sau, Tôn Nghị lại thình lình tóm lấy cổ tay cô, cả người anh cũng áp sát, gần đến mức triệt để.
Tố Dĩ Dĩ căng thẳng đến nỗi không dám thở mạnh, bởi vì hơi thở phía trước cứ phủ lấy mặt cô, nóng rực mà mờ ám, khiến da đầu tê rần, mí mắt cũng đông cứng mở ra hết cỡ.
Bỗng nhiên, Tôn Nghị ghé sát vào tai cô, cố tình thổi một hơi: “Nếu tôi muốn làm gì em, không nhất thiết phải đến mấy chỗ đó! Ở đây, tôi vẫn có thể làm được!”
“Thấy không? Chỉ cần một tay thôi, tôi đã bắt được em rồi!”
Hơi thở mang theo loại mờ ám ấy làm Tố Dĩ Dĩ rùng mình, vài giây sau mới sựt tỉnh mà vặn vặn cổ tay: “Buông…buông ra! Anh làm cái gì vậy hả?”
Sau đó, Tôn Nghi bỏ tay ra thật.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh nhìn cô, trên môi nở nụ cười thích thú: “Trừ khi em muốn một mình ngủ tại đây, còn không thì lên xe!”
Thấy Tôn Nghị quay lưng ngồi vào xe, Tố Dĩ Dĩ vẫn đứng yên một chỗ, mặt nghệch ra một cục.
Tôn Nghị không phải trước giờ vẫn luôn rất nghiêm túc sao? Sao hôm nay lại như bị dẫm phải dây thần kinh thế này?
Lúc này bỗng dưng lại có tiếng chó hoang truyền tới, Tố Dĩ Dĩ giật mình nhìn quanh, ở đây toàn là cây cối, không có một căn nhà, nếu chọn ngủ ở đây hoặc lên xe…
Cô chọn lên xe!
“Ra khỏi đoạn đường này may ra sẽ tìm được chỗ!”
Tố Dĩ Dĩ nói, ngồi nép sát cửa sổ, không dám quay qua.
Tôn Nghị ngồi bên cạnh không nói gì, chỉ lén che miệng cố nén cười.
Cái mặt này của cô rõ ràng vẫn đang sợ vì nghĩ những chuyện linh tinh.
Mất khoảng mười phút, xe dừng lại trước một căn nhà hai tầng, trước cửa là tấm bảng hiệu còn sáng đèn đề rõ “Khách sạn Nam Dương”, bên cạnh là một tấm bảng nhỏ hơn có ghi hai chữ “còn phòng.”
Nhìn thấy đám người Tôn Nghị đi vào trong, Tố Dĩ Dĩ đứng bên ngoài do dự một lúc mới vào theo.
Đến chỗ quầy lễ tần, Tôn Nghị lên tiếng.
“Chào cô! Chúng tôi muốn thuê phòng ở qua đêm.”
Cô gái trước mặt chỉnh mắt kính một cái, nhìn ra phía sau anh rồi hỏi: “Anh đi bốn người à?”
Tôn Nghị gật đầu, cô gái quay qua kiểm tra máy tính rồi nói: “Chúng tôi chỉ còn hai phòng thôi, nhưng là phòng đơn!”
“Hai phòng đơn?” Tố Dĩ Dĩ chen vào, sau đó gượng gạo quay đi: “Chúng ta tìm chỗ khác thôi!”
Lúc này, cô gái ngồi trong quầy mới lên tiếng: “Mấy chỗ gần đây đa số đều đã hết phòng cả rồi! Nếu muốn tìm phải đi xa lắm!”
Tố Dĩ Dĩ không muốn tin, chạy ra ngoài nhìn một lượt từ trái qua phải, trong phạm vi xung quanh đúng thật là chỗ nào cũng như chỗ nấy, đều treo bảng “hết phòng.”
“Vậy tôi đặt hai phòng…” Tôn Nghị ở bên trong vừa nói, Tố Dĩ Dĩ đã chạy vào kéo tay áo anh: “Sao lại đặt phòng?”
“Không đặt phòng thì làm sao mà ngủ được!” Tôn Nghị thản nhiên vừa nói vừa đưa giấy tờ tuỳ thân ra, rồi xoè tay trước mặt Tố Dĩ Dĩ.
Tố Dĩ Dĩ tròn mắt: “Anh làm gì?”
“Đưa giấy tờ của em đây!” Tôn Nghị đáp, bàn tay vẫn đang đợi cô.
Trong khi hai tên thuộc hạ đi cùng cũng đã đưa xong giấy tờ, Tố Dĩ Dĩ lại nhất mực ôm cứng túi xách: “Không được!”
“Em muốn ngủ ngoài đường sao?” Tôn Nghị hỏi, chân tiến lên một bước.
“Tôi nói không là không mà!” Tố Dĩ Dĩ phát hoảng nhảy lên, từ chối đến cùng.
Đột nhiên trên tivi lại phát tin thời sự nóng, giọng của biên tập chương trình đọc lên rất to rõ: “Cảnh báo hiện trạng cướp giật thường xuyên xảy ra ở đường số ba.
Các đối tượng rất manh động, có hung khí.
Trong vòng nửa tháng qua đã thực hiện hành vi phạm pháp cướp giật tài sản năm lần…”
Không ai bảo ai, tất cả năm người đều đồng loạt nhìn lên màn hình, nhưng chỉ có mỗi Tố Dĩ Dĩ là mặt mày xám xịt.
Có phải là ông trời đang cố ý muốn trêu cô hay không, cho nên mới đưa cô vào mấy tình huống oái ăm như thế này?
Nhưng Tố Dĩ Dĩ vẫn còn chút hi vọng, đưa ra đề nghị: “Vậy tôi ngủ một phòng.
Ba người ngủ một phòng!”
“À cái này thật xin lỗi, không được đâu cô ơi!” Cô gái ngồi trong quầy lên tiếng, không đợi Tố Dĩ Dĩ hỏi liền giải thích thêm: “Quy định ở đây một phòng đơn chỉ ở tối đa hai người.
Nếu nửa đêm người ta vào kiểm tra đột xuất, chúng tôi sẽ bị phạt đấy! Mong cô thông cảm cho!”
Nghe đến đây, tia hi vọng nhỏ nhoi trong lòng Tố Dĩ Dĩ đã tịt rồi!
Cuối cùng không còn cách nào khác,