Ám Hương

Chương 182


trước sau



Tố Dĩ Dĩ không biết mình vào phòng tắm đã bao lâu, cô cứ đứng dưới vòi sen, giống như người mất hồn để nước xối thẳng xuống đầu mình.
Nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, cả gương mặt phút chốc nóng đến gay gắt.

Tố Dĩ Dĩ hơi giật mình, có phải cô bị trúng tà rồi không? Không hiểu sao, trong đầu cứ hiện lên hình ảnh của Tôn Nghị.
Không ổn!
Nhất định phải bình tĩnh…
Nghĩ đến đây, Tố Dĩ Dĩ nhắm mắt thở phào, muốn với tay lấy khăn tắm.

Nhưng cô đưa qua đưa lại mấy lần, chỗ này vẫn trống không.
Tố Dĩ Dĩ mở to mắt, quả thực không có cái khăn tắm nào ở đây cả!
Việc này khiến cô hơi sốc, nhất thời đứng ngẩn ra.

Lẽ nào vừa rồi gấp gáp chạy vào đây mà cô đã quên khăn tắm?
Lúc này, Tôn Nghị ở bên ngoài vừa kiểm tra một số việc qua email xong.

Anh đứng dậy, đi đến cuối giường mới thấy trên đó có một chiếc khăn tắm.

Ánh mắt vô thức nhìn về phía phòng tắm, đoán chắc là Tố Dĩ Dĩ bỏ quên.
Tôn Nghị xoa trán, hình như mọi việc càng lúc càng đi theo chiều hướng khó.

Đột nhiên, có tiếng gõ phát ra từ cửa phòng tắm, sau đó là giọng của Tố Dĩ Dĩ cất lên.
“Tôn Nghị… Phiền anh… có thể lấy giúp tôi… khăm tắm hay không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe giọng của Tố Dĩ Dĩ vừa nghẹn vừa đứt quãng, Tôn Nghị biết cô đang rất ngại, và bản thân anh cũng căng thẳng không kém, mồ hôi trên trán hình như lại sắp đổ ra rồi.
“Chết tiệt!”
Tôn Nghị hít một hơi thật sâu, cầm khăn tắm lên đem đến rồi gõ cửa.

Cửa hé ra, một khoảng vừa đủ để bàn tay Tố Dĩ Dĩ lọt qua.

Tôn Nghị vốn dĩ đã rất bình tĩnh, cho đến khi anh nhìn thấy cánh tay Tố Dĩ Dĩ ở bên trong thò ra ngoài.
Da cô rất trắng, lại còn ẩm ướt chưa khô, dưới ánh đèn lại càng trở nên mềm mại kỳ lạ dù là chưa trực tiếp chạm đến.

Tôn Nghị đợi sau khi Tố Dĩ Dĩ lấy khăn xong, anh mới vuốt bung mái tóc mới vừa khô của mình đến rối tung lên.

Bầu không khí trong phòng này… hình như thực sự quá nóng rồi!
Mất hơn mười phút nữa, Tố Dĩ Dĩ mới rón rén mở cửa.

Chợt nhìn qua ghế dài, cô đã thấy Tôn Nghị nằm vắt tay lên trán, có lẽ đang ngủ.
Nghĩ vậy nên Tố Dĩ Dĩ mới tạm thấy thoải mái, bước ra khỏi phòng tắm.

Vị trí từ chỗ này đến giường phải đi qua chỗ của Tôn Nghị, nên Tố Dĩ Dĩ coi như tiện thể nhìn thêm lần nữa, xem anh đã thực sự ngủ hay chưa.
Gót chân nhón đạp dưới sàn nhà, cố không gây ra tiếng động.

Dừng lại trước mặt Tôn Nghị, Tố Dĩ Dĩ lén nhìn một chút.

Mắt của anh bị cánh tay vắt ngang che lại, chỉ có thể thấy được từ mũi trở xuống.

Mà giờ phút này, Tố Dĩ Dĩ mới công nhận, mũi của Tôn Nghị rất đẹp.
Tố Dĩ Dĩ càng nhìn, trong lòng giống như bị mê hoặc, trong phút chốc vô thức đưa tay lên muốn chạm vào mũi của Tôn Nghị một cái.

Nhưng rồi cô vẫn còn đủ tỉnh táo, kịp thời dừng lại.

Nhìn đầu ngón tay suýt chút chạm tới mũi anh, trái tim tự nhiên đập loạn không ngừng.
Cô bị trúng tà thật rồi! Hay là đến từng tuổi này mới vô tình phát hiện ra mình bị bệnh tim mạch, cho nên từ đầu đến giờ trong người cứ cảm thấy bồn chồn, lồng ngực giống như có cái gì đó đấm vào liên tục vậy.
Không nghĩ nữa, Tố Dĩ Dĩ muốn đi ngủ.

Cô đi đến góc phòng tắt đèn chính, bật đèn ngủ lên.

Khi cô vừa ngồi xuống giường, không ngăn được lại nhìn qua Tôn Nghị một lần nữa.

Cô thấy anh ngủ trên ghế dài, biết anh không thoải mái nhưng không dám đánh thức rồi bảo anh lên giường mà ngủ.
Cô làm sao đủ can đảm để nói câu đó chứ!
Tố Dĩ Dĩ đắn đo hồi lâu, sau cùng vẫn không dám gọi Tôn Nghị dậy.

Cô đi đến chỗ hành lý của mình, sau một lúc tìm kiếm thì lấy ra một chiếc khăn lông khá lớn, rồi thật nhẹ nhàng đem nó đắp lên người Tôn Nghị.
Cả ngày hôm nay ngồi xe, Tố Dĩ Dĩ cũng khá mệt nên vừa nằm xuống chưa lâu đã ngủ rất say.


Tầm mười lăm phút sau, khi chắc chắn mọi thứ đã yên lặng, Tôn Nghị mới mở mắt.

Nhìn xuống chiếc khăn đang đắp trên người, anh thở dài một tiếng, vốn dĩ ngay từ lúc đầu anh đâu có ngủ.
Bởi vì muốn ổn định lại lòng mình, Tôn Nghị mới giả vờ ngủ ở trên ghế dài.

Anh biết Tố Dĩ Dĩ không thoải mái khi ở chung phòng với đàn ông, bản thân anh cũng vậy.

Một nam một nữ ở cùng một phòng, còn ngủ chung một giường thì làm sao có thể bình tĩnh trải qua một đêm được.
Bây giờ nhìn thấy Tố Dĩ Dĩ ngủ say, Tôn Nghị mới biết quyết định của mình là đúng.

Rời khỏi ghế, Tôn Nghị đứng lên vặn người vài lần cho đỡ mỏi.

Ghế dài này không đủ rộng, khi nãy nằm lên tay chân không được duỗi thẳng hết cỡ nên sắp tê cứng cả rồi.
Nhìn lên đồng hồ, hiện tại là 10 giờ tối, Tôn Nghị không biết đêm nay anh có ngủ được hay không nữa.

Nghĩ nhiều quá nên cảm thấy đầu hơi đau, cổ họng cũng khô ran, Tôn Nghị mới quay đi rót một ly nước lọc.
Khi anh vừa uống thì nghe tiếng động phát ra từ phía Tố Dĩ Dĩ.

Quay lại, anh đã thấy cô làm chăn rơi xuống sàn, mà bản thân cô nằm sát mép giường, hình như cũng có dấu hiệu sắp

theo tấm chăn kia mà rơi xuống.
Tôn Nghị ngẩn ra, nhìn bàn chân nhỏ nhắn của Tố Dĩ Dĩ động đậy vài cái, anh mới hốt hoảng lao tới.

Chậm thêm một giây nữa thôi, Tố Dĩ Dĩ đã như trái chín rụng xuống đất rồi.
Hai cánh tay giữ lấy người Tố Dĩ Dĩ, nhẹ nhàng đẩy cô nằm sát vào bên trong.

Tố Dĩ Dĩ ngủ rất ngon, chỉ mơ màng kêu một tiếng nhỏ xíu trong miệng rồi ngủ tiếp.

Tôn Nghị nhìn dáng vẻ này của cô, trong lòng có chút buồn cười, không nghĩ khi ngủ cô lại giống như trẻ con, hết đạp chăn rồi lọt giường.
Tôn Nghị vô thức cười, sau đó cúi xuống nhặt chăn lên đắp cho Tố Dĩ Dĩ.

Cảm nhận được sự ấm áp vừa phủ lên người mình, Tố Dĩ Dĩ yêu thích dùng hai tay gom chặt chăn bông, nhưng vô ý ôm luôn cánh tay Tôn Nghị.
Tố Dĩ Dĩ vẫn không hay biết gì, ôm ghì cánh tay Tôn Nghị trong lớp chăn dày cộm, thoải mái ngủ say.

Tôn Nghị thì khác, khoảnh khắc cánh tay bị cô ôm chặt, anh đã hơi giật mình.

Người anh nương theo cái ôm của Tố Dĩ Dĩ phải hơi cúi xuống, một tay còn lại chống xuống nệm, cố gắng giữ khoảng cách.
Nhìn Tố Dĩ Dĩ gần thế này, Tôn Nghị đột nhiên thấy lòng mình nóng như lửa đốt.

Cô sơ suất như vậy, nếu hôm nay anh là kẻ xấu, không kiềm chế được thì…
Tôn Nghị nghĩ đến đây, đau đầu thở dài.

Mặc dù anh không có ý định xấu, nhưng với cương vị là một người đàn ông, anh không thể phủ nhận bản thân phải cực kỳ nhẫn nhịn mới không nghĩ những điều xa hơn.
Nhưng Tố Dĩ Dĩ cứ ôm cứng cánh tay anh thế này, bảo anh phải làm sao mới được đây?
Tôn Nghị hít một hơi, thử rút tay ra nhưng không được.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh vừa cử động một chút, Tố Dĩ Dĩ lại ghì chặt hơn.

Tay chống trên nệm quá lâu cũng đã mỏi nhừ, Tôn Nghị không chịu được nữa, trực tiếp ngồi xuống giường, ngã lưng ra sau.
Tố Dĩ Dĩ nằm ngay bên cạnh, để đầu mình tuỳ ý dựa sát vào người Tôn Nghị.

Anh nhìn cô rất lâu, càng nhìn trong lòng lại càng nặng, giống như có một lực ép vô hình nào đó đang đè nén xuống, khiến hơi thở trầm dày khó kiểm soát.
Suốt cả một đêm, Tôn Nghị cứ ngồi như vậy, cũng không biết thiếp luôn ngay trên giường từ lúc nào.

Mà đến khi trời sáng lại bị tiếng hét của Tố Dĩ Dĩ làm cho giật mình tỉnh giấc.
“Anh… sao anh lại ngủ bên cạnh tôi?”
Tố Dĩ Dĩ trèo khỏi giường, ôm hết chăn vào người, vẻ mặt vừa ngượng vừa hoảng.
Tôn Nghị ngồi dậy, đưa tay xoa trán vài lần, nhíu mày nói: “Nếu không phải vì em cả đêm qua cứ ôm chặt lấy tôi, tôi sẽ không ngồi ở đây mà ngủ gục đâu!”
“Tôi… ôm anh?” Tố Dĩ Dĩ sững sốt, mặt đỏ bừng bừng.
Chợt cô nhớ lại cảnh tượng đầu tiên sau khi cô mở mắt, quả thực cô là người ôm Tôn Nghị.

Cô nhìn xuống cánh tay mình, không hiểu sao nó lại tham lam muốn ôm trọn lên eo của Tôn Nghị như vậy?
Cô điên rồi! Cô thực sự bị điên rồi!
Tố Dĩ Dĩ đứng như trời trồng, ánh mắt hoảng loạn không ngừng nghĩ ngợi.

Rõ ràng tối qua cô thấy Tôn Nghị ngủ trên ghế dài kia mà.

Sao thức dậy lại thấy anh nằm ngay bên cạnh mình?
Chuyện này có phải đã nhầm lẫn gì rồi không?
Thấy vẻ mặt này của Tố Dĩ Dĩ, Tôn Nghị thở dài: “Em nghĩ tôi đã làm gì em sao?”
“Sao… sao chứ?”
Tố Dĩ Dĩ giật mình, nhìn lên đã thấy Tôn Nghị bước xuống giường.
Đi đến gần, anh đột nhiên lại đưa tay xoa đầu cô: “Nếu tôi làm gì em, em nghĩ em còn mặc quần áo mà đứng đây ư?”
Nói rồi Tôn Nghị đi thẳng vào phòng tắm, để Tố Dĩ Dĩ ngây người ở giữa phòng, đến khi tiếng đóng cửa vang lên cô mới sựt tỉnh.

Nhìn vào căn phòng đang phát ra tiếng nước chảy, cô chớp chớp mắt, sau đó lùi lại ngồi phịch xuống giường.
Trái tim lần nữa làm loạn trong lồng ngực, nhảy múa không ngừng.

Tố Dĩ Dĩ mãi nghĩ, một tay vô thức đưa lên, sờ qua đỉnh đầu phía trên.

Ở đây hình như vẫn còn lưu lại sự động chạm từ lòng bàn tay của Tôn Nghị, to lớn mà ấm áp, cảm giác cực kỳ dễ chịu..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện