Tố Dĩ Dĩ không biết mình vào phòng tắm đã bao lâu, cô cứ đứng dưới vòi sen, giống như người mất hồn để nước xối thẳng xuống đầu mình.
Nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, cả gương mặt phút chốc nóng đến gay gắt.
Tố Dĩ Dĩ hơi giật mình, có phải cô bị trúng tà rồi không? Không hiểu sao, trong đầu cứ hiện lên hình ảnh của Tôn Nghị.
Không ổn!
Nhất định phải bình tĩnh…
Nghĩ đến đây, Tố Dĩ Dĩ nhắm mắt thở phào, muốn với tay lấy khăn tắm.
Nhưng cô đưa qua đưa lại mấy lần, chỗ này vẫn trống không.
Tố Dĩ Dĩ mở to mắt, quả thực không có cái khăn tắm nào ở đây cả!
Việc này khiến cô hơi sốc, nhất thời đứng ngẩn ra.
Lẽ nào vừa rồi gấp gáp chạy vào đây mà cô đã quên khăn tắm?
Lúc này, Tôn Nghị ở bên ngoài vừa kiểm tra một số việc qua email xong.
Anh đứng dậy, đi đến cuối giường mới thấy trên đó có một chiếc khăn tắm.
Ánh mắt vô thức nhìn về phía phòng tắm, đoán chắc là Tố Dĩ Dĩ bỏ quên.
Tôn Nghị xoa trán, hình như mọi việc càng lúc càng đi theo chiều hướng khó.
Đột nhiên, có tiếng gõ phát ra từ cửa phòng tắm, sau đó là giọng của Tố Dĩ Dĩ cất lên.
“Tôn Nghị… Phiền anh… có thể lấy giúp tôi… khăm tắm hay không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe giọng của Tố Dĩ Dĩ vừa nghẹn vừa đứt quãng, Tôn Nghị biết cô đang rất ngại, và bản thân anh cũng căng thẳng không kém, mồ hôi trên trán hình như lại sắp đổ ra rồi.
“Chết tiệt!”
Tôn Nghị hít một hơi thật sâu, cầm khăn tắm lên đem đến rồi gõ cửa.
Cửa hé ra, một khoảng vừa đủ để bàn tay Tố Dĩ Dĩ lọt qua.
Tôn Nghị vốn dĩ đã rất bình tĩnh, cho đến khi anh nhìn thấy cánh tay Tố Dĩ Dĩ ở bên trong thò ra ngoài.
Da cô rất trắng, lại còn ẩm ướt chưa khô, dưới ánh đèn lại càng trở nên mềm mại kỳ lạ dù là chưa trực tiếp chạm đến.
Tôn Nghị đợi sau khi Tố Dĩ Dĩ lấy khăn xong, anh mới vuốt bung mái tóc mới vừa khô của mình đến rối tung lên.
Bầu không khí trong phòng này… hình như thực sự quá nóng rồi!
Mất hơn mười phút nữa, Tố Dĩ Dĩ mới rón rén mở cửa.
Chợt nhìn qua ghế dài, cô đã thấy Tôn Nghị nằm vắt tay lên trán, có lẽ đang ngủ.
Nghĩ vậy nên Tố Dĩ Dĩ mới tạm thấy thoải mái, bước ra khỏi phòng tắm.
Vị trí từ chỗ này đến giường phải đi qua chỗ của Tôn Nghị, nên Tố Dĩ Dĩ coi như tiện thể nhìn thêm lần nữa, xem anh đã thực sự ngủ hay chưa.
Gót chân nhón đạp dưới sàn nhà, cố không gây ra tiếng động.
Dừng lại trước mặt Tôn Nghị, Tố Dĩ Dĩ lén nhìn một chút.
Mắt của anh bị cánh tay vắt ngang che lại, chỉ có thể thấy được từ mũi trở xuống.
Mà giờ phút này, Tố Dĩ Dĩ mới công nhận, mũi của Tôn Nghị rất đẹp.
Tố Dĩ Dĩ càng nhìn, trong lòng giống như bị mê hoặc, trong phút chốc vô thức đưa tay lên muốn chạm vào mũi của Tôn Nghị một cái.
Nhưng rồi cô vẫn còn đủ tỉnh táo, kịp thời dừng lại.
Nhìn đầu ngón tay suýt chút chạm tới mũi anh, trái tim tự nhiên đập loạn không ngừng.
Cô bị trúng tà thật rồi! Hay là đến từng tuổi này mới vô tình phát hiện ra mình bị bệnh tim mạch, cho nên từ đầu đến giờ trong người cứ cảm thấy bồn chồn, lồng ngực giống như có cái gì đó đấm vào liên tục vậy.
Không nghĩ nữa, Tố Dĩ Dĩ muốn đi ngủ.
Cô đi đến góc phòng tắt đèn chính, bật đèn ngủ lên.
Khi cô vừa ngồi xuống giường, không ngăn được lại nhìn qua Tôn Nghị một lần nữa.
Cô thấy anh ngủ trên ghế dài, biết anh không thoải mái nhưng không dám đánh thức rồi bảo anh lên giường mà ngủ.
Cô làm sao đủ can đảm để nói câu đó chứ!
Tố Dĩ Dĩ đắn đo hồi lâu, sau cùng vẫn không dám gọi Tôn Nghị dậy.
Cô đi đến chỗ hành lý của mình, sau một lúc tìm kiếm thì lấy ra một chiếc khăn lông khá lớn, rồi thật nhẹ nhàng đem nó đắp lên người Tôn Nghị.
Cả ngày hôm nay ngồi xe, Tố Dĩ Dĩ cũng khá mệt nên vừa nằm xuống chưa lâu đã ngủ rất say.
Tầm mười lăm phút sau, khi chắc chắn mọi thứ đã yên lặng, Tôn Nghị mới mở mắt.
Nhìn xuống chiếc khăn đang đắp trên người, anh thở dài một tiếng, vốn dĩ ngay từ lúc đầu anh đâu có ngủ.
Bởi vì muốn ổn định lại lòng mình, Tôn Nghị mới giả vờ ngủ ở trên ghế dài.
Anh biết Tố Dĩ Dĩ không thoải mái khi ở chung phòng với đàn ông, bản thân anh cũng vậy.
Một nam một nữ ở cùng một phòng, còn ngủ chung một giường thì làm sao có thể bình tĩnh trải qua một đêm được.
Bây giờ nhìn thấy Tố Dĩ Dĩ ngủ say, Tôn Nghị mới biết quyết định của mình là đúng.
Rời khỏi ghế, Tôn Nghị đứng lên vặn người vài lần cho đỡ mỏi.
Ghế dài này không đủ rộng, khi nãy nằm lên tay chân không được duỗi thẳng hết cỡ nên sắp tê cứng cả rồi.
Nhìn lên đồng hồ, hiện tại là 10 giờ tối, Tôn Nghị không biết đêm nay anh có ngủ được hay không nữa.
Nghĩ nhiều quá nên cảm thấy đầu hơi đau, cổ họng cũng khô ran, Tôn Nghị mới quay đi rót một ly nước lọc.
Khi anh vừa uống thì nghe tiếng động phát ra từ phía Tố Dĩ Dĩ.
Quay lại, anh đã thấy cô làm chăn rơi xuống sàn, mà bản thân cô nằm sát mép giường, hình như cũng có dấu hiệu sắp