Quân Lương hành quân đến nơi thì được lệnh đóng trại giữ nguyên vị trí không được phép tự tiện xuất chiến.
Bên quân Thịnh cũng có mệnh lệnh tương tự.
Có vẻ như cả hai đều đều muốn đợi đối phương tấn công trước.
Theo binh pháp binh lực ngang nhau thì nên kéo quân địch đến nơi địa thế có lợi mà chiến đấu.
Hai bên đều có kỵ binh là lực lượng chủ lực.
Vùng bán hoang mạc này có nhiều cát ngựa chạy không phải là tốt.
Bên nào tấn công trước sẽ dễ lộ ra sơ hở trước.
Như vậy bên ra tay sau lại là bên có lợi.Quân Thịnh đóng quân ở đây trước lại có lợi thế về mặt thể lực so với liên quân vừa hành quân từ xa đến.
Vũ Bình tướng quân lại kinh nghiệm đầy mình thế nên có bao nhiêu đạo lý xung quanh trận chiến này ông đều nắm vững cả.
Lần trước quân Thịnh ra quân thành công như vậy yếu tố bất ngờ chính là điểm mấu chốt.
Lần này đối phương đã chuẩn bị kỹ cho việc ứng phó với kỵ binh nên Vũ Bình tướng quân quyết định sẽ chiến đấu theo trận pháp chiến kỵ.
Kỵ binh không phải cứ dàn hàng lao như điên về phía địch cứ dũng mãnh là chiến thắng.
Đội kỵ binh này của quân Thịnh có một loại trận pháp kết hợp của cả xạ kỵ và chiến kỵ với nhau để bao vây xé lẻ lực lượng địch mà tiêu diệt đây chính là thời điểm để sử dụng nó.Bên phía liên quân thì có đến 3 loại quân đội khác nhau với cách thức huấn luyện và chiến đấu khác nhau.
Nếu đem đội quân này ra chiến đấu với lực lượng của quân Thịnh thì có đến 7 phần là đại bại.
Lương An hiểu rất rõ điều đó nên cậu không có ý định để hai bên giao chiến trực diện với nhau.
Sau khi đến nơi nghỉ ngơi một ngày và nghe đủ lời ca thán của Diệp Tinh Hà về cái thời tiết khắc nhiệt của vùng bán hoang mạc này thì Lương An cuối cùng cũng có hành động.- Ta và Tinh Hà sẽ đến phía bên kia gặp gỡ một chút.
Mọi người cứ chuẩn bị sẵn sàng khi ta quay về sẽ có mệnh lệnh cụ thể.- Ngàn lần không được thưa điện hạ!Chỉ huy đội kỵ binh Cấm Vệ Quân lập tức ngăn cản.
Nhiệm vụ chính của Cấm Vệ Quân là bảo vệ cho Lương An, chiến dịch có thất bại mà Lương An không sao thì họ vẫn hoàn thành nhiệm vụ.
Bây giờ Lương An lại muốn tự mình đi về phía trại địch khiến cho Cấm Vệ Quân không thể không ngăn cản.- Ta không đi đánh nhau chỉ đi nói chuyện mà thôi không cần lo lắng.
Hơn nữa có Tinh Hà đi cùng mà.
Có đánh nhau thì cũng không có vấn đề gì.
Không cho các ngươi đi cùng là vì nghĩ cho tính mạng các ngươi mà thôi.- Anh định nghiêm túc đấy à?Diệp Tinh Hà ngay lập tức nhận ra ý đồ của Lương An.
Nếu Lương An nghiêm túc thì hắc khí sẽ gi3t chết bất cứ thứ gì trong khoảng cách 10 bộ xung quanh người Lương An.
Hộ vệ đi theo chỉ có mất mạng một cách vô ích.
Vì thế mới để Diệp Tinh Hà người ít nhất có thể chịu được đi cùng.
Trong quân hiện tại cũng không có người thứ 2.Thế là Lương An và Diệp Tinh Hà bắt đầu rời trại ngay buổi sáng hôm đó.
Chiến mã của Diệp Tinh Hà cũng thuộc loại tốt nhất nên không chậm hơn Ô Vân quá nhiều.
Cả hai chỉ mất hơn 1 canh giờ để đến gần doanh trại quân Thịnh.
Diệp Tinh Hà từ từ tiến vào tầm bắn cung của doanh trại và bắt đầu làm cho quân canh gác chú ý.- Xin chuyển lời đến cho Vũ Bình tướng quân.
Thái tử Lương An của nước Lương muốn cầu kiến.Giọng nói của Diệp Tinh Hà làm cho thủ quân khá bất ngờ bởi vì một giọng nói có sự uy vũ như thế lại xuất phát từ một nữ nhân xinh đẹp.
Lập tức có thủ quân chạy vào trong doanh bẩm báo.- Thưa Hộ Quốc Công.
Bên ngoài trại có người thông báo thái tử Lương An của nước Lương đang ở ngoài trại cầu kiến.- Dẫn theo bao nhiêu người?- Bẩm Quốc Công theo như quan sát chỉ có 2 người 2 ngựa.
Không hề có binh sỹ đi theo?- Ngông cuồng!Người nói câu này không phải là Vũ Bình tướng quân mà là học trò của ông.
Tức Điền Dũng cũng là phó tướng của quân Thịnh.- Sư phụ người cho con 100 chiến kỵ con ra ngoài lấy đầu của tên cuồng vọng kia!Điền Dũng lúc này đã hoàn toàn nổi cáu.
Trái lại thì Vũ Bình tướng quân vẫn rất bình tĩnh mà nói.- Nếu như thái tử điện hạ đã muốn gặp ta vậy ta liền ra gặp.
Điền Dũng ngươi ra triệu tập 50 người của đội tinh nhuệ theo ta ra ngoài.Nói rồi Vũ Bình tướng quân liền đội mũ giáp đứng dậy ra khỏi lều chính.
Phong thái rất ung dung đ ĩnh đạc mà lại uy nghiêm.Một lát sau Điền Dũng cùng với 50 kỵ binh tinh nhuệ đi theo sau Vũ Bình tướng quân ra ngoài trại gặp hai người Lương An.
Từ các tháp canh quanh doanh trại thủ quân của quân Thịnh đều đang tập trung nhìn về phía này.Lương An nhìn thấy đội hình của đối thủ thì chỉ mỉm cười rồi xuống ngựa.
Có một việc mà không ai để ý là Lương An hoàn toàn không cầm theo binh khí.
Đến cả Diệp Tinh Hà lúc này cũng mới để ý.Thấy Lương An xuống ngựa đi đến thì quân Thịnh khá bất ngờ, Điền Dũng thì càng nổi điên hơn.
Kẻ đến không mang binh khí không cưỡi chiến mã khác nào sỉ nhục bọn họ là những kẻ vô dụng không thể chạm đến đối phương.
Thấy Điền Dũng có hiện tượng muốn xông lên, Vũ Bình tướng quân ngay lập tức ngăn cản lại.
Vì với người có nội công cấp 3 gần như cực hạn như ông.
Ông đang cảm nhận được một cái gì đó đang đè ép không khí xung quanh.
Mặc dù khoảng cách của hai bên bây giờ đến tận 20 bộ.
Vũ Bình tướng quân liền cẩn thận thúc ngựa tiến lên phía trước cho đến khi khoảng cach của hai bên là 10 bộ.- Không biết điện hạ muốn gặp ta là có việc gì?- Ta xin được nói thẳng.
Tướng quân được trời cao thương xót vượt qua nội khí phá mạch.
Ta không muốn làm trái y trời nên hôm nay muốn gặp tướng quân để mong tướng quân thu binh quay về.
Tránh cho việc mất mạng vô ích.Lời nói đầy vẻ tự mãn của Lương An như giọt nước tràn ly đối với Điền Dũng.
Không nói một lời Điền Dũng lập tức xông lên về phía Lương An.
Thế nhưng còn chiến mã của Điền Dũng vừa mới xông lên thì có một luồng nội khí cực mạnh cản lại.
Diệp Tinh Hà thấy có kẻ muốn quấy rối nên đã ra tay.Điên Dũng càng nổi điên hơn liền sử dụng nội khí của mình.
Hoá Hình của Điền Dũng là một con Hoàng Hổ Vương.
Nó như muốn xé xác Lương An ra ngay lập tức thế nhưng còn chưa lao lên thì đã bị một con Chu Tước to không kém đè từ phía trên xuống.
Lúc này Điền Dũng đã hoàn toàn biết được Diệp Tinh Hà vừa rồi chỉ là cảnh cáo.
Nếu còn lao lên tiếp sợ rằng Điền Dũng sẽ là bên thua thiệt.
Điều này khiến cho Điền Dũng vô cùng khó chịu.
Hắn là học trò duy nhất của Vũ Bình tướng quân, được thu nhận bởi vì tướng quân phát hiện ra thiên phú khí lực của hắn.
Suốt mấy năm qua hắn đánh đâu thắng đó gặp thành phá thành gặp tướng diệt tướng.
Không ngờ hôm nay lại bị một nữ nhận chèn ép triệt để làm cho lòng tự tôn của hắn vô cùng tổn thương.Thấy học trò của mình rơi vào hạ phong.
Vũ Bình tướng quân không muốn khí thế của mình bị đối phương trấn áp nên ông liền sử dụng đến nội khí Câu Trận của mình.Con Câu Trận to lớn chiếm diện tích đến 15 bộ xung quanh xuất hiện.
Toàn thân nó phát ra khí thế uy nghi khiến cho 50 kỵ binh hộ vệ đều phải lùi ra thêm để tránh bị ảnh hưởng.
Ngay cả Diệp Tinh Hà cũng buộc phải huy động Chu Tước quay về để chống đỡ áp lực này.Lúc này Lương An lại một lần nữa lên tiếng.- Lão tướng quân quả nhiên danh bất hư truyền.
Đã như vậy ta cũng cho tướng quân một vinh dự là người đầu tiên thấy được nội khí hoàn chỉnh của ta.Nói rồi hắc khi bắt đầu tràn ra quanh thân Lương An.
Nó lan rộng ra một vùng 20 bộ cao đến 5 trượng.
Nhưng lần này hắc khí không bao phủ cả một vùng mà dần co lại thành hình.
Đầu tiên là 4 bộ móng vuốt