Năm hết tết đến vạn nhà trong thành Lương Kinh đều vui vẻ đón một mùa xuân lại đến.
Hoa đào nở rộ khắp nơi nhất là những cây đào cổ thụ được trồng lâu năm.
Trong hoàng cung cũng có một cây như thế ở trong Ngự Hoa Viên.
Nó đã có đến mấy trăm năm tuổi đã chứng kiến không biết bao nhiêu sự việc xảy ra trong cung này.Hôm nay dưới gốc đào có một bàn tiệc rượu nhỏ.
Vua Minh Đức ngồi một mình uống rượu ở đó.
Vì quá nhớ thương Lưu Vương Hậu đã mất nên đã 15 năm vua không tuyển thêm phi.
Mỗi một năm tết đến vua đều ngồi một mình dưới gốc đào uống rượu như để quên đi nỗi đau đớn trong lòng.
Kẻ thù giết vợ suýt hại chết con trai duy nhất lại là em trai của mình.
Có nỗi khổ nào như nỗi khổ của vua Minh Đức cơ chứ.
Số phận của hoàng gia chính là nghiệt ngã như vậy.Ai có thể tưởng tượng được sâu trong thâm cung vạn người kính ngưỡng.
Trong lúc người người vui vẻ sum họp thì quân vương của họ đang một mình cô quạnh uống rượu giải sầu.
Thế rồi cảnh tượng đau lòng này cũng vơi bớt đi khi Lương An đã đến.- Phụ vương lại đang nhớ mẫu hậu sao?- Mẫu hậu của con đã rời xa chúng ta 16 năm rồi.- Phụ hoàng là người nhân đức.
Hoàng nhi không làm được như thế.- Đều là người một nhà.
Không đến mức đường cùng thì không nên hạ sát.Những lời này của hai người đều là chỉ Hàn Vương.
Hai người họ, hai thế hệ, hai tính cách khác nhau thế nên cách giải quyết mối thù 16 năm này cũng khác nhau.
Vua Minh Đức luôn đặt sự ổn định của đất nước lên đầu tiên nên chưa bao giờ muốn ra tay sát phạt.
Còn Lương An thì không bao giờ bỏ qua cho người đã phá vỡ gia đình mình.Ngày quốc yến năm mới, văn võ bá quan tụ tập cả ở trong cùng.
Mọi người vui vẻ chúc tụng lẫn nhau về một năm mới nhiều may mắn.
Diệp Tinh Hà cùng Diệp Hùng tướng quân tất nhiên cũng tham dự buổi tiệc và vẫn như mọi năm Diệp Tinh Hà luôn ngồi cạnh thái tử trong bàn tiệc.
Tiện đây lại có một số vị quan bắt đầu nhắc với vua Minh Đức về việc lập thái tử phi.
Dù ngồi ngay đấy nhưng Lương An chẳng có phản ứng gì, không phản đối cũng không đồng tình.
Đôi mắt của Lương An chỉ nhìn về phía Hàn Vương.
Kể từ ngày đó 16 năm trước mỗi lần Lương An gặp Hàn Vương ở bất cứ đâu đôi mắt của cậu luôn chưa bao giờ rời người chú này cho đến khi Hàn Vương rời khỏi cung.Hàn Vương cũng biết về việc này, trước kia chỉ coi như là một đứa trẻ đang hướng sự hận thù đến mình mà thôi.
Còn bây giờ Hàn Vương thật sự cảm thấy lạnh sống lưng khi có cảm giác như một con dã thú khát máu đang nhìn mình như muốn ăn tươi nuốt sống.
Giữa nơi đông người như này chắc chắn Lương An sẽ không động thủ còn ở một nơi chỉ có hai người họ thì Hàn Vương tin chắc rằng chẳng cần đến một cái chớp mắt suy nghĩ Lương An nhất định sẽ ra tay giết Hàn Vương.
Chỉ là Hàn Vương không thể đánh giá chính xác được thái tử lúc này mạnh đến mức nào.
Chuyện năm xưa khiến cho thái tử cưỡng ép khai mở nội khí cũng là chuyện Hàn Vương thấy thiếu may mắn nhất cho đến hiện tại.
Phải chi năm đó thái tử vì bị nội khí chèn ép mà sinh ra bệnh tật thì tốt biết bao đằng này lại tặng cho Lương An một thứ sức mạnh ghê gớm.Diệp Tinh Hà nghe mấy vị quan kia nói có ý đưa mình vào vị trí thái tử phi thì cũng chẳng có biểu hiện gì.
Mối quan hệ của Diệp Tinh Hà với Lương An là một mối quan hệ đặc biệt rất khó để giải thích.
Họ lớn lên cùng nhau coi nhau như gia đình.
Lương An luôn yêu thương và chăm sóc cho Diệp Tinh Hà còn Diệp Tinh Hà luôn sẵn sàng bảo vệ và hỗ trợ cho Lương An trong bất cứ việc gì.
Quả thật mối quan hệ này nếu một trong hai người muốn tiến lên người còn lại nhất định sẽ đồng ý nhưng nếu cả hai cứ tiếp tục như vậy cũng chẳng có vấn đề gì.
Cho nên nếu Lương An không chủ động thì Diệp Tinh Hà tuyệt sẽ không trèo lên vị trí thái tử phi.Diệp Hùng tướng quân lại càng ở thế khó xử hơn.
Vua Minh Đức có dò hỏi ý kiến của Diệp Hùng tướng quân tuy nhiên ông không dám trả lời vì không biết con gái mình có ý thế nào.
Bây giờ trước mặt quan lại trung thành với vua Minh Đức liên tục bị thăm dò thì chỉ biết tránh né chứ không biết làm thế nào.
Vua Minh Đức cũng bảo chờ ý của thái tử mà thái tử thì chưa bao giờ nhắc đến việc thành gia lập thất.Hàn Vương vốn không quan tâm đ ến chuyện này nên là một trong số những người rời yến tiệc năm mới sớm nhất cũng bởi vì giờ ở trong phủ của Hàn Vương đang có vài người đang chờ Hàn Vương về để bàn bạc.
Trong số những người một có một gương mặt thân quen đó chính là đoàn trưởng của Thương.- Bẩm vương gia.
Tiểu nhân có việc cần bẩm báo.- Có việc gì?- Tiểu nhân hiện nay đã lớn tuổi, trên người nhiều vết thương nên sắp tới tiểu nhân muốn giao Thương cho đứa cháu của tiểu nhân.- Cháu ngươi là người thế nào?- Cháu của tiểu nhân là con gái duy nhất của đại ca tiểu nhân.
Cũng là đoàn chủ đầu tiên của Thương.
Con bé được huấn luyện từ nhỏ theo phương pháp đặc biệt của gia tộc truyền lại.
Hiện tại nó đang là người mạnh nhất của Thương.
Cũng đang tự mình chỉ huy lực lượng vùng đông nam phụ trách giao thương với Hải quốc.- Lần tới dẫn tới đây gặp ta.- Tiểu nhân tuân mệnh.Đoàn chủ của Thương quả thật là đã không còn như trước.
Vì là người có nội công cấp 3 nên càng lớn tuổi thì càng chịu nhiều gánh nặng.
Vậy nên việc giao lại chức vụ này thì cũng không có gì là lạ.
Hơn nữa người cháu này cũng rất xứng đáng để ngồi vào vị trí này.
Cháu gái của đoàn chủ Thương tên là Mục Vân tuổi tác xấp xỉ với thái tử Lương An.
Từ nhỏ đã được huấn luyện trở thành sát thủ, 16 tuổi đã hoàn thành nhiệm vụ cấp cao một mình, 18 tuổi đã nắm 1 chi của Thương ở vùng đông nam.
Mục Vân từ trước đến nay luôn ẩn giấu thân phận nên người biết mặt của Mục Vân chỉ có đoàn chủ Thương và sắp tới là Hàn Vương.Trong lúc Hàn Vương đang gia tăng thêm sự ảnh hưởng của mình ra thêm trong nội bộ nước Lương thì bên ngoài hai nước Giang Thịnh cũng đang nhắm đến nước Lương nhiều hơn.
Nước Thịnh thì vì cao tầng đều biết về việc Lương An đã có khả năng mở ra Lĩnh Vực.
Một khi Lương An muốn động thủ với nước Thịnh thì với thực lực hiện tại nước Thịnh sẽ