Vũ Thịnh sau khi nhận chức không phải kẻ nóng vội mà đòi xuất quân ngay tấn công nước Lương.
Mà ngược lại hắn tập trung vào việc nắm vững đội quân được nước Thịnh giao cho mình.Đầu tiên hắn không như cha mình tập trung vào kỵ binh mà hắn muốn một đội quân liên hợp bao gồm cả kỵ binh và bộ binh.
Hơn nữa bộ binh cũng được chia nhỏ thành thiết giáp, cung tiễn và binh sỹ bình thường.Hắn cũng không chọn các chiến thuật tấn công bất ngờ như cha mà hắn muốn chiến đấu trực diện.
Dùng sức mạnh của bản thân và binh sỹ dưới quyền đè nát đối thủ dưới chân mình.
Vì thế quân sỹ của hắn việc đầu tiên được huấn luyện chính là kỹ năng chiến đấu rồi mới đến kỷ luật.
Tuy nhiên có một điều kiện bắt buộc khác là quân sỹ của hắn phải dũng cảm.
"Dù có chết cũng không được quay lưng lại với đối thủ".
Đây là quân lệnh đầu tiên mà Vũ Thịnh ra cho quân lính của mình.Việc huấn luyện đội quân này không hề bí mật mà thậm chí Vũ Thịnh còn đem đội quân này ra thực chiến với lực lượng của nước Giang ở bắc sông Đông Giang.
Mục tiêu không phải là để chiến thắng mà là để quân sỹ biết được sự khốc liệt khi chiến đấu với kẻ địch mạnh như thế nào.Quân Giang thì rất miễn cưỡng với cái kiểu này.
Vì họ biết đối phương đang đem mình ra làm bồi luyện mà việc này có nghĩa là Vũ Thịnh đánh giá quân Giang thấp hơn quân Lương cùng với người Lạc.
Việc này làm tổn thương lòng tự trong nên khi quân Giang giao chiến với đội quân này đều cố sức tiêu diệt cho bằng hết.
Chỉ là Vũ Thịnh không có ý định đem quân đi nướng nên dù cố sức thì quân Giang cũng không giết được bao nhiêu.Thấy nước Thịnh luyện quân theo kiểu máu me thế này không chỉ nước Giang phải tìm biện pháp đối phó mà cả nước Lương cũng phải chuẩn bị.
Lần này mục tiêu của nước Thịnh rõ ràng là trả lại món nợ năm ngoái hơn nữa lại còn con trai của Vũ Bình tướng quân nên càng chắc chắn hơn là đội quân kia sẽ để đối phó với nước Lương.
Lực lượng của bọn họ chính là một nửa đội kỵ binh sấm sét lúc trước cộng thêm bộ binh hỗ trợ nữa.
Thế nên họ sẽ không bị bó buộc bởi một cách đánh nào.
Đây vấn đề khó hơn rất nhiều so với năm ngoái.
Hơn nữa lần này Lương An dù có dùng cách cũ thì cũng chắc chắn không hiệu quả vì Vũ Thịnh còn máu chiến hơn cả Diệp Tinh Hà.
Nghe nói lần này luyện quân luôn luôn đi đầu lao vào hàng ngũ quân Giang.
Bình thường đều không dùng đến nội khí cho đến lúc phải đối đầu với tướng định thì mới dùng.Vũ Thịnh muốn để dành Lĩnh Vực của mình cho Lương An thế nên ra trận chỉ dùng nội khí Hoá Hình chứ chưa từng để lộ ra là mình có Lĩnh Vực.
Mà cũng mới chỉ thế thôi thì Vũ Thịnh cũng đã làm cho quân Giang đóng ở bờ bắc sông Đông Giang đủ khổ rồi.
Thậm chí ngay cả Giang Hạo thống lĩnh của quân Giang ra giao chiến cũng chỉ có thể đánh hoà với Hoá Hình của Vũ Thịnh mà thôi.
Nếu Vũ Thịnh thật sự dùng đên lĩnh vực thì phải đến 9 phần Giang Hạo tướng quân sẽ bại.Quân Thịnh được thực chiến thì càng lúc càng trở nên thiện chiến hơn qua từng trận từng trận.
Mặc dù họ buộc phải liên tục bổ sung thêm quân số để duy trì lực lượng đầy đủ thì lính cũ dìu dắt lính mới.
Dần dân đội quân này của Vũ Thịnh đang ngày một trở nên đáng sợ hơn.
Và có nguy cơ là quân Giang sẽ mất bờ bắc sông Đông Giang về tay quân Thịnh.Trong lúc tình hình bên ngoài đang nước sôi lửa bỏng thì tình hình bên trong nước Lương cũng sôi sục không kém.
Hàn Vương đang ráo riết tăng cường lực lượng quân sự của mình bởi vì nguy cơ mà thái tử đem đến cho Hàn Vương càng ngày càng lớn.
Hàn Vương không muốn cứ đứng nhìn cái thòng lọng cứ dần dần xiết chặt lấy cổ mình.
Dù có trả giá nào thì sống được vẫn còn hơn là chết.
Thế là tướng quân trấn thủ vùng tây nam là Lưu Nguyên đã nhận được mật lệnh củng cố bình quyền sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào.
Kẻ nào không muốn cần phải loại bỏ sớm để tránh có biến.
Còn lực lượng của Thương cũng được lệnh tập hợp về thành Lương Kinh.Thế là trong vòng 3 tháng từng chi đoàn của Thương lần lượt di chuyển về phía thành Lương Kinh.
Họ vào thành không theo số lượng lớn mà chia nhỏ ra từng phần để tránh bị theo dõi.
Mà cũng chỉ có lực lượng tinh nhuệ mới được vào thành.
Còn những lực lượng chiến đấu bình thường đều được để lại bên ngoài thành.
Chỉ khi bắt đầu hành động thì mới di chuyển còn không họ vẫn cắt cử người ra hoạt động như lúc bình thường của thương đoàn.
Nhưng việc này hoàn toàn không qua mặt được sự theo dõi của Hộ Long Sơn Trang.Diệp Tinh Hà lúc này đã được chuyển sang Thần Võ Doanh làm phó tướng đúng như ý nguyện thế nên vua Minh Đức buộc phải bỏ ngỏ việc tiếp tục giám sát Đô Thành Phủ.
Mà thực ra Đô Thành Phủ bây giờ cũng không còn là mục tiêu để giữ lại nữa vì một khi quân từ Thần Võ Doanh vẫn còn nghe lệnh vua thì họ có thể giải quyết bất cứ đội quân nào khác muốn chiếm lấy thành Lương Kinh.
Từ Thần Võ Doanh đến nội thành chỉ có 20 dặm.
Hành quân khẩn cấp thì chỉ cần không đến nửa canh giờ là họ có thể vào thành giải nguy.
Bây giờ hai cha con Diệp tướng quân đang nắm giữ Thần Võ Doanh nên vua Minh Đức hoàn toàn không cần phải lo lắng về an nguy của kinh thành nữa.Mục Vân sau mấy lần tiếp xúc với Lương An và Diệp Tinh Hà thì cảm thấy rõ bản thân mình thua kém hai người đó đến mức nào nên cũng không thể cứ như vậy.
Mục Vân chính là người chỉ huy cũng là niềm hy vọng của Thương.
Mà Mục Vân khi giao chiến lại dễ dàng bị đánh bại thì tinh thần chiến đấu của Thương sẽ sụp đổ từ đó dẫn đến thất bại.
Thế là Mục Vân bắt đầu quá trình được gọi là "Lột Xác".
Mục Vân được thừa hưởng nội khó Hắc Xà đặc biệt của người sáng lập ra Thương.
Người này trước kia cũng đã tiến đến rất gần với Lĩnh Vực nhưng chưa với đến.
Cũng bởi vì không hoàn thành được "Lột Xác" nên mới chết.
Lột Xác có thể giúp cho Mục Vân mở ra Lĩnh Vực Trời Ban của Hắc Xà gọi Ám Vụ.
Tuy nhiên quá trình này nguy hiểm cho người tiến hành nó đến mức là 8 phần chết 2 phần sống.Bình thường vì để