Trong lúc Lương An vẫn còn đang bất tỉnh vì dùng quá nhiều nội khí thì Diệp Tinh Hà đã ra lệnh cho Lâm Hảo gửi tin đến doanh trại nước Giang: "Hai vị tướng quân hiện tại đang trong tay chúng ta.
Nếu Quốc Công muốn chuộc người mời đến nói chuyện".
Diệp Tinh Hà muốn dùng tính mạng của hai người này làm điều kiện trao đổi.Giang Hạo nhận được tin tức thì không biết là nên vui hay buồn.
Vui vì hai người kia còn sống còn buồn vì mạng sống của họ sẽ bị nước Lương đem ra để trao đổi.
Vì thế cho nên Giang Hạo buộc phải thông báo về cho vua Thuần Chính để xem nước Giang có thể đưa ra cái giá như nào.Vua Thuần Chính sau khi nhận được tin báo của Giang Hạo thì rất bất ngờ.
Đầu tiên là về việc cả Lương An và Diệp Tinh Hà đều tham chiến và thứ hai là hai đại tướng của nước Giang bây giờ đang là con tin của nước Lương.
Hai người này đều có Lĩnh Vực là tài sản vô cùng quý giá của nước Giang cho nên không thể qua loa được.
"Trẫm sẽ tự mình đến đàm phán.
Quốc Công xin cứ yên tâm".
Sau đó thì vua Thuần Chính tự mình đến thật.Đội Ngự Lâm Quân của nước Giang theo hầu vua Thuần Chính đến tận mặt trận.
Đội Ngự Lâm Quân của nước Giang cũng được thống lĩnh bởi một người có nội công cấp 3.
Người này có lẽ chỉ đứng sau hai người có Lĩnh Vực kia còn mạnh hơn cả Giang Hạo.
Họ cũng có số lượng gần như tương đồng với đội Ngự Lâm Quân của nước Lương.Việc vua Thuần Chính tự mình đến đàm phán cũng chẳng có gì là ngoài dự liệu với Diệp Tinh Hà khi mà tính mạng của hai người kia quá quan trọng với tương lai của nước Giang.
Dù bây giờ họ bị thương nặng đến mức nào thì chỉ cần họ còn sống sẽ còn có cơ hội khôi phục lại.
Hai Lĩnh Vực là tiền vốn rất lớn đối với nước Giang hiện tại.Bên này thì dù đã hồi phục lại kha khá nhưng Lương An vẫn để việc đàm phán cho Diệp Tinh Hà lo bởi vì Diệp Tinh Hà muốn làm thì Lương An đành phải chiều theo mà thôi.
Hai bên quyết định sẽ đều ra ngoài đàm phán chứ không đến trại bên nào vì như thế rõ ràng là quá nguy hiểm với bên còn lại.
Làm gì có ai tự đưa đầu mình vào rọ cơ chứ.- Không ngờ người ra mặt lại là nương nương.
Phải chăng là Chân Vũ bệ hạ đã bị thương rồi?- Cảm ơn bệ hạ đã qua tâm.
Chồng ta vẫn khoẻ mạnh chỉ là ta muốn làm việc này thôi.- Nương nương quả nhiên là người khẳng khái.
Vậy xin mời nước Lương ra điều kiện.
Thuần Chính ta xin được lắng nghe.- Bệ hạ đã nói như vậy ta cũng không muốn lòng vòng.
Ta chỉ muốn ngài dỡ bỏ hoàn toàn việc cấm tàu của Hải Quốc và Đông Quốc đến nước Lương.
Trong vòng năm năm không được thay đổi.- So với tính mạng của hai người họ điều kiện này quá là nhẹ nhàng.
Ta tất nhiên đồng ý.
Vậy mời nương nương giao người ra đây.- Bệ hạ nói vậy là không đúng rồi.
Ngài ở đây phải ban hành một chiếu chỉ chính thức.
Khi nào tàu buôn của hai nước nhận được chiếu chỉ kia ta mới thả người.- Vậy cũng được.
Thuần Chính ta nào phải người lật lọng.Đúng như vua Thuần Chính nói điều kiện này là quá nhỏ so với tính mạng của hai người họ.
Nước Lương không được đà lấn tới chỉ có thể nói là Diệp Tinh Hà tính toán quá gần hoặc là nước Lương rất cần điều kiện này.
Nói chung là vua Thuần Chính không cảm thấy quá mất mát.Ngược lại thì nước Lương đã chiếm được Cảng Nam Hải.
Từ giờ trở đi việc giao thương buôn bán với Đông Quốc và Hải Quốc sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Điều kiện này chính là thứ sẽ giúp cho kinh tế nước Lương tiến lên một bậc trong khoảng thời gian tới đây.
Đây cũng chính là một phần trong chính sách nâng cao quốc lực của Lương An.Mấy ngày sau đó các tàu buôn của Đông Quốc và Hải Quốc cuối cùng cũng nhận được thánh chỉ của vua Thuần Chính họ đã có thể đến nước Lương trở lại và bất ngờ hơn là họ còn nhận được tin giờ đây Cảng Nam Hải đã là của nước Lương.
Tức là từ giờ họ sẽ không phải đi một quãng đường quá xa để giao thương nữa.
Lợi nhuận sẽ được tăng lên rất nhiều.Diệp Tinh Hà tất nhiên là giữ đúng lời hứa thả người.
Hai người kia dù sao cũng đang bị thương nặng.
Muốn hồi phục được cũng cần thời gian cả năm mà có khi là chẳng thể nào hồi phục lại được nữa.
Thật ra lúc đầu Lương An rất muốn giết hai người này vì làm Diệp Tinh Hà bị thương nhưng mà khi biết được hai người này là từ môn phái của sư phụ thì Lương An đã bỏ đi ý định này.
Dù sao sư phụ của Lương An cũng sẽ không muốn tàn sát đồng môn, nếu lần này họ may mắn vậy thì cứ tha cho họ một lần.
Lần sau thì sẽ không còn may mắn nào nữa.Quân Lương chỉ có Hắc Long Quân là được lệnh rút về.
Còn lại cả Thần Võ Doanh và Nam Giang Doanh đều được lệnh ở lại xây dựng khu vực Cảng Nam Hải thành một căn cứ phòng thủ như ở Liên Cực Cảng.
Vốn có kinh nghiệm sẵn từ lần trước hơn nữa nền tảng ở nơi này còn tốt hơn Liên Cực Cảng cho nên quân Lương thuận lợi hơn nhiều trong việc xây dựng.
Hơn nữa bây giờ đường biển đã thông cho nên vận chuyển vật liệu cũng dễ dàng hơn nhiều.
Tuy nhiên đường bộ lại là vấn đề khác khi mà Cảng Nam Hải nằm trong địa phận nước Giang cho nên bây giờ muốn thông đường bộ thì phải chiếm thêm được vài thành trì nữa thì mới thông được.Việc này thì chẳng có vấn đề gì đối với Diệp Tinh Hà.
Khi mà chẳng cần nghỉ ngơi thêm Diệp Tinh Hà đã lại dẫn quân tấn công những nơi này.
Thật ra vua Thuần Chính cũng đã đoán trước được việc này sẽ xảy ra cho nên đã mang theo tất cả dân chúng cũng như binh sỹ ở 4 toà thành này di dời vào trong nước Giang.
Họ còn phá mang theo tất cả những thứ có thể mang theo ở kho dự trữ cũng như kho vũ khí ở những nơi này những thứ gì không thể mang theo được thì đều bị phá bỏ.
Quân Lương khi đến đây thì đều là những toà thành chết.Vậy là quân lực ở Nam Giang Doanh lại thêm một lần nữa được giao nhiệm vụ trông coi cũng như hoàn thiện lại tuyến đường bộ từ Cảng Nam Hải nối với nước Lương.
Hiện tại nơi này đã cách rất xa so với doanh trại chính của họ cho nên Nam Giang Doanh đã được thay đổi địa điểm đóng quân lên khu vực Liên Cực Cảng và được đổi tên doanh trại thành Đông Hải Doanh.
Quân sỹ ở đây sẽ là