Ngọn nến sinh mệnh thắp bên đầu giường vụt tắt lịm, khói bay lên, mùi khét lan khắp căn phòng.
Thầy lang đưa tay sờ lên mũi người nằm trên giường, thở dài hô lên.
“Cụ bà đã đi rồi!”
Nghe được lời này của ông thầy lang, tất cả con cháu họ Kiều và gia nhân đồng loạt khóc thương.
Cụ bà Kiều phủ mắc một chứng bệnh khó chữa, toàn thân kiệt quệ, cả người héo úa như cây cỏ không có nước, da dẻ bủng beo vàng vọt, các cơ xương cũng cứng lại không thể cử động được.
Suốt khoảng thời gian nửa năm đó, hầu như chỉ nằm trên giường bệnh, cho tới lúc chết đi cũng chẳng dặn dò được con cháu câu nào, đưa cặp mắt trũng sâu vô hồn nhìn đứa cháu gái mình thương yêu nhất, hai hàng lệ chảy xuống, đem theo tất cả những nỗi niềm không kịp nói về với liệt tổ liệt tông.
Kiều gia chìm vào thương tiếc tột độ.
Trong màn đêm u tịch chỉ còn tiếng khóc than thê thiết, bên ngoài vẳng lên tiếng chim lợn nỉ non như muốn câu hồn người chết cùng theo về âm ty địa phủ.
Chúng đậu trên mái nhà, trên tán cây hoè, trên cả bờ tường rống lên những tiếng quỷ dị.
Kiều gia chủ đang quỳ gối bên giường, đầu cúi gằm, nghe được tiếng chim lợn liền cau có kêu lên.
“Chim lợn đâu ra mà nhiều thế?”
Bà cả Trinh nãy giờ cũng cảm thấy váng cả đầu, liền rít nhẹ qua kẽ răng.
“Bọn chim lợn chết tiệt, con Xuyên, mau ra đuổi chúng đi, không được để chúng ồn ào nữa.”
Vân Xuyên đờ đẫn chìm trong màn nước mắt quỳ một bên, lại nghe được giọng ra lệnh của bà cả Trinh.
Cô bé nhìn người bà luôn thương yêu mình nằm phủ khăn trên giường một lần, sau đó miễn cưỡng đứng dậy đi ra ngoài.
Trong phủ thiếu gì gia đinh, nhưng bà cả cảm thấy chướng mắt cô nên lấy cớ đuổi đi đấy thôi.
Cô cầm lấy cái sào ở góc sân, bắt đầu xua đám chim lợn đậu trên tán cây hoè.
Nghe nói cây hoè nhiều âm khí, bà cả Trinh mấy lần muốn chặt đi rồi, nhưng cây hoè này do chính tay cụ ông trồng, nên cụ bà không cho, bây giờ bà đã chết, sớm muộn gì bà cả cũng nhổ cả rễ cây lên cho bõ tức.
Trong phủ Kiều, ngoài người mẹ đã mất hai năm trước, cũng chỉ có bà nội và con Mơ là thực tâm đối xử tốt với Vân Xuyên.
Còn những người khác, nói tránh đi là khinh bỉ, nhưng thật ra đều muốn dồn cô vào con đường chết, ngay cả cha cô cũng không ngoại lệ.
Chỉ bởi vì, Vân Xuyên là song trùng với cô cả Kiều Thục Hiên.
“Xuyên Nhi! Xuyên Nhi! Bà đau quá Xuyên Nhi!”
Bên tai Vân Xuyên vẳng lên một giọng nói mơ hồ, khàn đục, thứ giọng quen thuộc mà chỉ bà nội của cô mới có.
“Bà ơi, là bà phải không?”
Vân Xuyên quay đầu lại tìm kiếm, cây sào trong tay rơi xuống đất.
Trên sàn gạch lạnh lẽo, cô trông thấy bà nội đang nằm úp người trên mặt đất, gương mặt già nua nhăn nhúm ngước nhìn cô, khắc khổ vô cùng.
“Bà làm sao thế bà ơi?”
Vân Xuyên chạy lại, nhưng cô còn chưa kịp cầm vào bàn tay đang giơ lên của bà, thì cả người bà đã tự động trườn về phía sau, nhanh nhẹn như một con rắn nước.
Bà nội đang bò ngược trở về phòng mình, cổ họng bà rít lên những âm thanh ma mị, đục ngầu.
Lũ chim lợn lượn lờ trên tán cây hoè lại càng há mồm kêu lớn hơn, tưởng như muốn đâm thủng màng nhĩ của người khác.
Gia đinh cũng chịu không nổi, nhào nhào chạy ra cầm đá ném lên, mà những con chim lợn kia cũng không phải lũ nhát chết, hung hăng quắp được đá ném ngược lại đám gia đinh, một số tên bị trúng vào mắt, ôm mặt lăn lộn kêu đau đớn.
Vân Xuyên chạy theo cái bóng của bà, lúc tới cửa phòng tràn ngập tiếng khóc, cô thấy bà đã đứng lên bằng cách thức rất quỷ dị, giống như một con rối gỗ được dây điều khiển kéo dậy, bà khập khễnh từng bước tiến tới chỗ bà cả Trinh đang quỳ.
Đột nhiên bà nội quay ngoắt đầu về phía sau, nở một nụ cười vô cảm với cô, rồi quàng hai tay lên cổ bà cả, đu bám leo lên ngồi trên cổ của bà ấy.
Bà nội nằm vắt ngang trên vai bà cả, hai bàn tay đang làm hành động hệt như đang móc mắt người.
Vân Xuyên cả kinh, trợn tròn mắt đứng một chỗ.
Cô bé đã sợ đến chân tay mềm nhũn cả ra, da gà nổi lên đầy người.
Bỗng có một người xô mạnh vào Vân Xuyên, khiến cô bé ngã ra đất, nhưng người đó không có ý muốn đỡ cô đứng dậy.
Một người đàn ông trung niên, tuổi ngoài ngũ tuần bước qua bậc cửa, rút ra một lá bùa vàng, niệm chú đốt cháy lá bùa.
Bà nội đang nghiêng ngả trên cổ bà cả Trinh đột nhiên vặn vẹo thân mình, chân tay co quắp, la hét trong đau đớn.
“Nóng quá! Đừng đốt nữa! Nóng chết tao mất!”
Hình như không có ai nghe thấy hay nhìn thấy bà ngoài ông đạo sĩ và Vân Xuyên đang ngồi trên mặt đất.
Người Kiều phủ còn bận khóc lóc với nhau, nghe da diết thương tâm đ ến tội nghiệp.
Bà nội rơi từ trên cổ bà cả Trinh xuống, lăn lộn tìm cách dập lửa trên người, miệng không ngừng rên la đau đớn.
Ông đạo sĩ niệm chú thêm một lần nữa, thân thể bà nội cứ thế tan biến trước mắt Vân Xuyên.
Ông ta cúi đầu nhìn xuống, chạm vào ánh mắt đờ đẫn đẫm nước mắt của Vân Xuyên thì nhíu chặt lông mày.
Đúng lúc này bà cả Trinh cũng đứng dậy, ném cho Vân Xuyên cái nhìn chán ghét, kéo đạo sĩ ra ngoài.
Bà cả chợt dừng bước, quay đầu nhìn cô bé vẫn đang ngồi bệt dưới đất thì thầm.
“Có phải nó nhìn thấy gì rồi không?”
Vân Xuyên nghe câu hỏi nghi hoặc của bà cả Trinh, tóc gáy đột nhiên dựng đứng cả lên.
Ông đạo sĩ kia bước vài bước ra sau lưng Vân Xuyên, muốn đưa tay đặt l3n đỉnh đầu cô đã nghe tiếng cô ngẹn ngào nấc lên.
Vừa khóc, Vân Xuyên vừa đưa tay lau mặt.
“Bà ơi…sao bà bỏ lại cháu bà ơi…hu hu…”
Bà cả Trinh chẹp miệng nói nhỏ.
“Thôi bỏ đi, chắc không phải đâu, đằng nào đây cũng là lần cuối nó được khóc thương cho bà nội rồi.”
Ông đạo sĩ và bà cả Trinh bỏ đi rồi, Vân Xuyên nghĩ lại lời bà cả nói, nửa hiểu nửa không, nhưng cô biết, không thể để bà ấy và ông đạo sĩ nhận ra cô có khả năng nhìn thấy người đã chết.
Tang sự của bà cụ nhanh chóng được cử hành vào ngày hôm sau, Vân Xuyên tất bật từ sáng sớm