Vân Xuyên chống gậy tập tễnh bước vào trấn.
Trời đã tối, cô nhanh chóng tới tiệm thuốc đưa đông trùng hạ thảo cho thầy lang cứu con Mơ.
Quả nhiên khi cô tới gần tiệm thuốc, đã thấy ông cháu thầy lang đứng ngóng ngoài cửa, bộ dạng khẩn trương sốt ruột, đứa bé trai thấy Vân Xuyên lập tức kéo áo ông.
“Ông ơi, chị ấy về rồi ông ơi.”
Sau đó nó chạy vụt đến chỗ cô, nhìn thấy cô bị thương liền đỡ cô đưa vào tiệm thuốc.
“Em gái cháu thế nào rồi ông?”
“Hơi thở rất yếu, mạch chậm ngắt quãng, cô có tìm được đông trùng hạ thảo không?”
Vân Xuyên tháo những thứ lỉnh kỉnh bên hông, trút ra được một bát đông trùng hạ thảo.
Ông thầy lang kinh ngạc không dứt, sau đó lật đật đem đông trùng hạ thảo vào chuẩn bị thuốc.
Cậu bé con bưng ra cho cô một bát thuốc.
“Chị ơi, ông em bảo chị uống thuốc này đi, uống xong nghỉ ngơi một lúc, chị cũng bị mất máu nhiều lắm.”
Vân Xuyên nhận lấy bát thuốc, uống cạn một hơi, vị đăng đắng ngọt ngọt vừa hết thì cô cũng cảm thấy hai mắt nhíu chặt lại.
Đến khi mở mắt ra đã thấy mình nằm trên chiếc chõng kê ở góc tiệm thuốc của hai ông cháu.
Vân Xuyên vội vàng bật dậy, đưa mắt tìm kiếm, thấy con Mơ hai mắt đều bịt kín nằm yên lặng trên chõng gần đó, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
“Em gái cô không sao nữa rồi, tính mạng không còn nguy hiểm, chỉ là từ nay sẽ không thể thấy gì nữa.”
Ông lão lững thững từ nhà trong đi ra, đưa tay bắt mạch cho con Mơ, vừa làm vừa nói.
“Cô gái, có thể nói cho ta biết, vì sao em cô lại bị như vậy không?”
Vân Xuyên suy nghĩ một lát rồi trả lời.
“Em cháu bị một loại sinh vật rất đáng sợ móc mắt, cháu không biết nó là thứ gì, nhưng nó to hơn đàn ông trưởng thành, trên người có vảy, lại toả ra mùi của thú hoang.
Hơn nữa, sinh vật đó còn muốn bức hại em gái cháu.”
Ông thầy lang ngồi im lặng vẻ suy ngẫm, sau đó đứng lên đi vào nhà, lúc ra lại đem theo một cuốn sách ngả màu nâu, ngồi xuống bắt đầu lật tìm.
“Chính là nó, Dục Quỷ.
Ta đã nghi ngờ từ lúc cô đưa em gái cô tới đây rồi, mùi của nó vẫn còn vương lại, nhưng do khi đó vội cứu người ta không kịp hỏi.”
Vân Xuyên nhận lấy cuốn sách từ tay ông thầy lang, nhìn hình vẽ và đọc những gì ghi trong đó, đúng thật là thứ sinh vật này hai đêm trước đã móc mắt con Mơ.
“Ông biết mùi của Dục Quỷ, chẳng nhẽ ông đã từng gặp nó rồi sao ạ?”
Câu hỏi của Vân Xuyên lại khiến ông thầy lang hơi buồn bã, ông thở dài gật đầu.
“Đã từng gặp một lần.
Dục Quỷ sống trà trộn trong đời thường, số lượng chúng tuy ít nhưng bản tính hung ác, tham sắc dục, con trai và con dâu ta bị Dục Quỷ gi3t chết trong một đêm, may mà hôm đó chúng ta trốn dưới gầm giường, nếu không thì…”
Ông thầy lang đưa tay áo thấm nước mắt đã chảy ra, gương mặt già nua khắc khổ đầy đau đớn.
Không hiểu sao nghe những lời ông thầy lang vừa nói, Vân Xuyên lại nghĩ ngay tới tên gia đinh trong phủ.
Nhưng hiện giờ còn quá sớm để kết luận hắn có phải Dục Quỷ không.
“Cô gái à, nếu là Dục Quỷ thì phải hết sức thận trọng, nó sẽ nhớ mùi của cô và tiếp tục tìm đến cô.”
Vân Xuyên cảm ơn ông lão, dặn dò ông cứ đi nghỉ ngơi, còn mình tự tìm hiểu thêm về Dục Quỷ.
Ghi chép về Dục Quỷ không nhiều, nhưng có một đoạn khiến Vân Xuyên kinh hãi.
Dục Quỷ núp dưới bóng người thường, chúng lấy đi thứ gì thì sẽ biến thứ đó thành của mình.
Càng nghĩ, Vân Xuyên càng cảm thấy việc Dục Quỷ móc đôi mắt của con Mơ trước khi muốn ***** *** nó là có chủ ý.
Trong đầu Vân Xuyên nảy ra vô số câu hỏi.
Tại sao một phủ lớn như Tướng quân phủ lại xuất hiện Dục Quỷ?
Nó móc mắt con Mơ để làm gì?
Nếu trưa đó không phải người đàn ông bí ẩn kia cho cô gái điên truyền tin, thì phải chăng người bị bóc mắt sẽ là cô? Anh ta rút cuộc là ai?
Những thi thể bị treo trên tường trong căn hầm mộ kia đều thiếu đi một số bộ phận, lẽ nào cũng là do Dục Quỷ lấy đi như cách mà nó móc mắt con Mơ?
Vân Xuyên thấy hơi đau đầu.
Cô nhìn con Mơ, thấy ngón tay của nó đã bắt đầu cử động thì liền đặt sách xuống chạy lại.
“Mơ ơi, em có nghe chị nói không?”
Miệng con Mơ hơi há ra, môi khô khốc, Vân Xuyên ghé lại gần thì nghe nó thều thào.
“Nước…khát nước…”
Vân Xuyên vội vàng lấy một chén nước ấm, đỡ con Mơ ngồi dậy cho nó uống.
Uống xong, con Mơ nắm chặt lấy tay Vân Xuyên, khàn giọng hỏi.
“Chị Xuyên phải không? Em không thấy gì cả, mắt rất đau, rất tối, sao lại tối thế hả chị?”
Hai mắt Vân Xuyên chợt nóng cả lên, cô ôm con Mơ vào lòng, vỗ lưng nó, nhưng lại chẳng biết nói gì, chỉ có thể ghì chặt lấy nó để con Mơ không cảm thấy bị bỏ rơi.
Người sinh ra đã mù sẽ không có cảm giác đó, nhưng người bất chợt bị mù thì khác, thế giới vụt trở nên đen tối mãi mãi, làm sao có thể không đau đớn.
“Chị Xuyên, em nhớ ra rồi, có kẻ đã móc mắt em, hức…”
Con Mơ ngẹn ngào bật khóc, nhưng chỉ là âm thanh phát ra, nó lại r3n rỉ kêu đau.
“Đau quá, khóc không ra được, đau quá.”
Vân Xuyên vội vàng đẩy con Mơ ra, cuống quít ôm lấy hai má con Mơ nói.
“Em đừng khóc, hiện giờ không khóc được đâu.”
“Chị Xuyên, nếu không còn mắt nữa thì sống làm gì? Sống trong bóng tối cả đời thế này chi bằng chết luôn đi.”
“Không được nói thế, chị nhất định sẽ tìm cách chữa cho em.”
Con Mơ đột nhiên bật cười, giọng điệu nửa trào phúng nửa tuyệt vọng.
“Mắt còn thì còn có thể chữa, nhưng mắt em bị móc mất rồi mà chị Xuyên, không thể chữa được đâu.”
Vân Xuyên lòng đau như cắt, nếu có thể lấy mắt mình thay cho con Mơ cô cũng sẽ làm.
Ông thầy lang lại lần nữa đi ra, lẳng lặng đem đến một bát thuốc, Vân Xuyên hiểu ý, bèn dỗ con Mơ uống, sau đó nó lại ngủ thiếp đi, hai nắm tay co chặt lại, cả người gồng cứng lên, có lẽ ngay cả khi ngủ con bé vẫn bị cơn ác mộng đêm đó dày vò.
“Ông ơi, nếu tìm được mắt từ tay Dục Quỷ có thể gắn lại được nữa không?”
Thầy lang nghe lời đó của Vân Xuyên chỉ có thể thở dài.
“Ta chưa từng thử, nhưng trời đất này có quy luật của nó, thứ đã mất đi rất khó để lấy lại, huống hồ còn là đôi mắt, chỉ sợ dù có là Hoa đà tái thế cũng không làm được.”
“Nhưng sách cổ có nói, thứ Dục Quỷ lấy đi sẽ biến thành của nó mà, biết đâu vẫn còn hy vọng.”
“Ta hiểu điều cô đang nghĩ là gì, nhưng chuyện này ta cũng không chắc.
Dục Quỷ có thể dùng tà thuật để biến mắt em gái cô thành mắt nó, nhưng chúng ta chỉ là người thường, quả thực ghép lại mắt còn khó hơn lên trời.
Chưa cần nghĩ tới chuyện ghép lại mắt, cô đi đâu để tìm Dục Quỷ đòi lại mắt chứ?”
Vân Xuyên trầm tư một hồi, sau đó nói.
“Hiện tại cháu chưa biết phải tìm Dục Quỷ ở đâu, nhưng cháu tin sớm muộn gì cũng tìm được nó.”
Cô gái này nói là làm, ngăn không được, ngay từ lúc quyết định tới U Linh Cốc để tìm đông trùng hạ thảo, thầy lang đã thấy được sự quyết tâm trong cô.
Ông hạ giọng dặn dò.
“Ý cô đã quyết, ta sẽ không cản.
Có điều, Dục Quỷ là loài hám sắc dục, cô phải tự chuẩn bị cho mình những thứ cần thiết phòng khi đối đầu với nó.
Ta từng tận mắt chứng kiến con trai và con dâu ta bị nó hại chết thê thảm, cô phải cẩn thận đấy.”
Trời sáng, Vân Xuyên định sẽ trở về phủ, nhưng nghĩ tới đôi mắt của con Mơ và căn hầm mộ có bốn thi thể tân nương đó, cô quyết tâm trở lại một lần nữa.
Vân Xuyên thầm đoán, bốn tân nương kia chính là bốn phu nhân đã chết của Triệu Đại Tướng quân.
Nếu như không phải được người đàn ông mắt vàng kia gọi đi, con Mơ thay thế cô ở trong phòng tân hôn, thì có lẽ người thứ năm bị đóng đinh lên tường phải là cô.
Nhưng khi Vân Xuyên tới nơi, căn hầm mộ đã bị sập, chỉ còn là một đống đổ nát hoang tàn, cô lặng người đứng nhìn cảnh tượng trước mặt, sau đó đành quay về Tướng quân phủ.
Hiện giờ không có cách nào để lật đống đổ nát đó lên kiểm tra, một mình cô không làm được.
Nhìn